Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 478 - Chương 478: Mì Thịt Bò Vị Tứ Xuyên Chính Cống (2)

Chương 478: Mì Thịt Bò Vị Tứ Xuyên Chính Cống (2) Chương 478: Mì Thịt Bò Vị Tứ Xuyên Chính Cống (2)

Làm việc mà bản thân mình thích, cuộc sống không có quá nhiều điều phức tạp.

“Các cậu xem, trước mặt chính là tiệm của tôi, có muốn vào đó ngồi một lát không?” Chiêm Trung Hiếu chỉ vào một quán mỳ thịt bò ở trước mặt nói.

“Tôi nói cho hai người hay, mùi vị mì thịt bò nhà tôi siêu siêu ngon á nạ, cậu vào nếm thử xem, xem xem có điểm nào không giống với mì ở đại lục hông?”

Chính vào lúc này, trời bắt đầu nổi mưa nhỏ.

Thế là Hà Tứ Hải cũng không do dự, gật gật đầu.

“Vậy vào ăn thử xem.”

Thế là theo Chiêm Trung Hiếu đi vào quán gọi món “mỳ thịt bò vị Tứ Xuyên chính cống”.

Mặt tiền của quán cũng không lớn lắm, có ba bốn nhân viên phục vụ đang ở trong quán nghỉ ngơi.

Nhìn thấy Chiêm Trung Hiếu trở về, cũng không có đứng dậy, mà là tươi cười chào hỏi nói: “Ông chủ, anh về rồi đấy à.”

Sau đó hiếu kỳ nhìn vào Hà Tứ Hải và Uyển Uyển theo vào ngay sau lưng hắn.

“Ngồi, ngồi, cậu muốn ăn cái gì nè.” Chiêm Trung Hiếu tiếp đón Hà Tứ Hải ngồi xuống, nhiệt tình đẩy thực đơn đến trước mặt hắn.

“Tôi xem thử trước đã.” Hà Tứ Hải nói.

“Vậy được, cậu cứ xem từ từ, có việc gì thì cậu cứ gọi tôi.” Chiêm Trung Hiếu đáp.

Sau đó quay đầu lại nhanh chóng nói vài câu với mấy người phục vụ đang ngồi ở đó, Hà Tứ Hải nghe không hiểu.

Nhưng mà rất nhanh đã thấy một người phục vụ trong số đó đứng dậy, sau đó rót cho Hà Tứ Hải và Uyển Uyển mỗi người một cốc nước đưa qua.

“Cảm ơn.” Hà Tứ Hải gậy đầu gửi lời cảm ơn.

Sau đó nhìn thấy một “người” già từ sau quầy thu ngân đi qua bên này.

“Quả thật là có thần tiên á nạ.” Vẻ mặt ông ấy kinh ngạc nhìn Hà Tứ Hải và Uyển Uyển.

“Ông là?” Hà Tứ Hải nhìn tướng mạo của ông, có chút suy đoán.

“Tôi là cha của Chiêm Trung Hiếu.”

Ông ấy vừa nói vừa chỉ chỉ vào Chiêm Trung Hiếu đang đứng sau quầy thu ngân.

Hà Tứ Hải thuận thế nhìn theo hướng ngón tay mà ông ấy chỉ. Chiêm Trung Hiếu còn cho rằng Hà Tứ Hải đang nhìn hắn, lập tức nở ra một nụ cười.

“Ông có tâm nguyện gì còn chưa thành sao?” Hà Tứ Hải hỏi.

“Aiii~, đúng là có một điều, có điều e là tiếp dẫn giả đại nhân cũng không giúp được tôi đâu.” Cha của Chiêm Trung Hiếu đáp.

“Ồ, ông còn chưa nói, làm sao mà biết tôi không giúp được ông?” Hà Tứ Hải mỉm cười nói.

“Tôi muốn tìm cho thằng con trai tôi một cô bạn gái nạ, đừng có cả ngày đọc tiểu thuyết, chơi game, thích mấy cô nương trên tranh vẽ thì có tác dụng chi chớ hị? Còn có thể sinh được một đứa bé với cô ấy phỏng?”

Hà Tứ Hải một lần nữa nhìn về phía của Chiêm Trung Hiếu, liền nhìn thấy hắn đang cầm trên tay một cái công tắc, tập trung toàn bộ tinh thần vào đó không biết đang nhìn cái gì.

“Ồ, tâm nguyện này của ông, tôi đúng thật là không giúp được.” Hà Tứ Hải nói.

“Đúng chưa, cho nên là cứ thuận theo nó thôi, chỉ cần nó vui vẻ là được.” Cha của Chiêm Trung Hiếu nói.

“Nếu đã như vậy, tại sao ông không sớm ngày trở về Minh Thổ?” Hà Tứ Hải hỏi.

“Ồ, mặc dù là nói thuận theo nó để cho nó vui vẻ, nhưng mà tôi vẫn là không cam tâm, cho nên tôi đành chờ một ngày nó biến thành giống như tôi, nhìn thấy tôi rồi, tôi phải tẩn cho nó một trận mới được.”

Hà Tứ Hải: “.............”

“Ô, chúng tôi không gọi mấy món này mà?”

Hà Tứ Hải nhìn thấy nhân viên phục vụ bưng lên một đĩa thịt bò nhỏ, đậu phụ khô sốt tương v.v... có chút hiếu kỳ hỏi.

Hắn đang nói chuyện cùng với cha của Chiêm Trung Hiếu, còn chưa kịp gọi món đâu.

“Ông chủ tặng cho bạn nhỏ nếm thử đấy ạ.” Nhân viên phục vụ đáp.

Hà Tứ Hải nhìn về phía quầy thu ngân, liền nhìn thấy Chiêm Trung Hiếu đang nhìn về bên này mỉm cười.

“Nó rất là thích mấy đứa nhỏ.” Cha của Chiêm Trung Hiếu giải thích nói.

“Ồ, là như vậy sao? Vậy tại sao anh ấy không kết hôn, tự mình sinh một bé chứ?”

Hà Tứ Hải có chút giật mình, thảo nào mà ban nãy ở trên đường hắn chủ động bắt chuyện, phỏng chừng là thích Uyển Uyển đi.

Nhưng mà trực tiếp bắt chuyện với Uyển Uyển, chắc có lẽ sẽ bị coi thành tên biến thái.

“Nó muốn nhảy qua một bước, trực tiếp có một đứa nhỏ, tốt nhất vẫn chính là tiểu cô nương dễ thương giống như người mở đường.” Cha Chiêm Trung Hiếu nói.

Ông thật đúng là hiểu rõ con trai của mình ha, Hà Tứ Hải nghĩ thầm trong bụng.

“Phục vụ, gọi món.” Hà Tứ Hải huơ huơ tay gọi một tiếng, sau đó gọi một bát mì thịt bò size lớn.

Liền giống như những gì mà Chiêm Trung Hiếu đã nói, hắn phải nếm thử xem giữa mì thịt bò của Đài Loan và mì thịt bò ở đại lục có điểm nào khác nhau.

“Có muốn thêm cay không?” Chiêm Trung Hiếu đứng ở sau quầy thu ngân nghe thấy thế, lớn giọng hỏi.

Hà Tứ Hải nhìn Uyển Uyển một cái, do dự một lát nói: “Vẫn là không thêm đi.”

“Tôi có thể giúp cậu chia ra.” Chiêm Trung Hiếu mỉm cười nói.

Hà Tứ Hải sững sờ một chút, thật đúng là một người cẩn thận.

“Cảm ơn.” Hà Tứ Hải nói.

“Như thế nào, con trai tôi cũng không tồi chứ?” Cha của Chiêm Trung Hiếu mỉm cười nói.

Hà Tứ Hải cũng mỉm cười gật gật đầu.

Xem ra chuyện muốn tẩn hắn một trận, cùng với chuyện thích hay không thích, hài lòng hay không hài lòng, cũng không có quá nhiều quan hệ.

“Tiếp dẫn giả đại nhân là đến đây du lịch, hay là đến đây làm việc thế?” Cha của Chiêm Trung Hiếu hỏi.

Đại khái là vì nguyên nhân quá lâu rồi không được giao lưu với người khác, ông cũng không có lập tức rời đi.

“Đến làm việc ạ, tôi muốn tìm một người tên là Hoàng Lễ Trung.” Hà Tứ Hải đáp.

“Hoàng Lễ Trung?” Cha của Chiêm Trung Hiếu nghe vậy thì nhíu mày lại.

“Như thế nào, ông quen sao ạ?” Hà Tứ Hải có chút kinh ngạc hỏi.

Chính vào lúc này Chiêm Trung Hiếu bưng tô mì lên, Hà Tứ Hải gọi một phần, nhưng mà bưng lên lại là hai phần.

Một phần lớn thêm đầy ớt, một phần là bát nhỏ, bên trong đó không có ớt, hơn nữa bên trên đắp đầy một tầng thịt bò.

Xem ra cha của Chiêm Trung Hiếu nói không sai, Chiêm Trung Hiếu quả thật là cực kỳ thích đứa nhỏ.

“Nếm thử xem nào, nếu như cảm thấy không ngon á nạ, cũng góp ý cho chúng tôi á hị, để chúng tôi cải tiến.” Chiêm Trung Hiếu đặt đĩa xuống bàn của hắn nói.

“Cảm ơn.” Hà Tứ Hải đáp.

“Cảm ơn ạ.” Uyển Uyển cũng ngẩng cổ lên nói một câu cảm ơn với hắn.

“Đừng khách sáo nữa, ăn ngon miệng nhé, thật là đáng yêu quá đi.” Chiêm Trung Hiếu lập tức lộ ra một nụ cười thật tươi.

“Không làm phiền hai người dùng bữa nữa hị, có việc thì gọi tôi á nạ.” Chiêm Trung Hiếu nói xong liền cầm cái khay không lên rời đi.

Mặc dù là thích con nít, nhưng mà cũng không muốn để người ta coi mình như biến thái.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment