Tỉnh Đài Loan.
Viện bảo tàng khoa học tự nhiên Đài Trung.
Lâm Kiến Xuân nói chậm nhất là sáng ngày mai sẽ có tin tức, quả nhiên buổi sáng ngày thứ hai liền tra được tin tức của Hoàng Lễ Trung.
Hoàng Lễ Trung đầu tiên là theo bộ đội đi Đài Bắc, sinh sống ở Đài Bắc đại khái khoảng mười năm.
Sau này lại bởi vì nguyên nhân công tác, di cư tới Đài Trung, vẫn sinh sống ở đó đến tận bây giờ.
Lão tiên sinh vẫn còn sống, năm nay đã sắp thành cụ ông trăm tuổi rồi, con cháu đuề huề, cuộc sống mỹ mãn.
Nhưng mà, sau khi hắn tới Đài Loan lại cưới một người vợ mới, hơn nữa còn sinh thêm hai đứa con trai một đứa con gái.
Con trai cả đi Mỹ, cả nhà đều sinh sống ở Mỹ.
Con trai thứ đến Đài Bắc phát triển, cả gia đình tự nhiên cũng sinh sống ở Đài Bắc.
Chỉ có đứa con gái vẫn luôn ở lại bên cạnh hắn.
Mà bây giờ hắn đang cùng cả gia đình con gái sinh sống ở Đài Trung.
Đúng lúc hôm nay Hà Tứ Hải cũng không có công chuyện gì, vì thế liền cùng Uyển Uyển trực tiếp đi qua bên đó.
Có điều thời tiết hôm nay không quá tốt, mây mù âm u bao phủ.
Trong viện bảo tàng cũng không có bao nhiêu người.
Nhưng mà Hà Tứ Hải không tiến vào, mà là chuẩn bị trực tiếp đi tìm Hoàng Lễ Trung.
Nhìn bản đồ trên di động thì khoảng cách so với viện bảo tàng cũng không quá xa.
Thế nhưng lại phát hiện thế mà không dùng được hướng dẫn.
Chỉ có thể một đường nhìn nhãn hiệu đi về phía trước.
Uyển Uyển được hắn nắm tay dắt đi tò mò mà đánh giá bốn phía, Hà Tứ Hải cũng giống cô bé cực kỳ hiếu kỳ, đây cũng là lần đầu tiên hắn đến Đài Loan, muốn xem xem Đài Loan trong thực tế rốt cuộc là dáng vẻ gì.
Nói thật lòng thì, Hà Tứ Hải có hơi thất vọng.
Phòng ốc và đường xá cũ kỹ, còn không bằng mấy thành phố tuyến hai ở đại lục.
Bất quá trải qua sự lắng đọng của năm tháng, được lại thấm đượm một cỗ phong tình.
Hơn nữa Hà Tứ Hải phát hiện cách phát âm khi nói chuyện của người Đài Loan, cứ có loại cảm giác ỏn ẻn uốn éo.
Bởi vì di động không thể chỉ đường, Hà Tứ Hải đành phải đi về phía trước theo những gì tổ tiên mách bảo, lúc đi qua một giao lộ tên là Trung Minh Lộ vừa hay gặp được đèn xanh đèn đỏ, thế là vươn tay ra bế cô nhóc Uyển Uyển lên.
Bên cạnh cũng có một người đàn ông đang đợi đèn xanh giống như bọn họ.
Trông dáng vẻ chắc là ba mươi tuổi đổ lại, lùn lùn cường tráng, trong tay xách theo một cái túi to, lúc cười lên khuôn mặt có vẻ rất hiền lành.
“Từ đại lục tới hổng.” Hắn mỉm cười hỏi.
Phát âm cứ có điểm quái quái.
Hà Tứ Hải mỉm cười gật gật đầu.
“Là tới đi du lịch á hổng?” Đối phương lại hỏi.
Hà Tứ Hải kỳ quái nhìn hắn một cái, không biết là hắn muốn làm gì.
“Cậu đừng có sợ, tôi không phải là người xấu gì đâu á nạ, tôi là ông chủ của quán mỳ thịt bò vị Tứ Xuyên chính cống ở trước mặt, tôi họ Chiêm, tên là Chiêm Trung Hiếu, tôi cũng là người đại lục nì.”
Đúng lúc này đèn xanh sáng lên, Hà Tứ Hải ôm theo Uyển Uyển đi về phía trước.
Chiêm Trung Hiếu đi theo ở phía sau tiếp tục lảm nhảm, từ lời của hắn Hà Tứ Hải biết được, hóa ra nguyên quán của hắn ở Dự Châu, ông nội năm đó cũng là binh lính lui về trấn giữ ở Đài Loan.
“Các cậu đến Đài Loan để du lịch á hổng, tôi nói cho cậu hay, cậu có cần một người hướng dẫn viên du lịch hông? Có muốn tôi giới thiệu cho cậu một người hông?”
Hà Tứ Hải có chút giật mình, hắn đã nói mà, làm sao lại nhiệt tình như vậy, hóa ra là người chào hàng.
Thấy Hà Tứ Hải không nói gì, Chiêm Trung Hiếu lại nói: “Tôi nói cho cậu hay, người hướng dẫn viên du lịch mà tôi giới thiệu cho cậu là em gái của tôi á nạ, em gái tôi vừa mới tốt nghiệp đại học, người rất xinh đấy nhé, còn là người mẫu đồ họa nữa á nạ, cậu có muốn xem xét một tí không?”
“Tôi không phải là đến du lịch, tôi đến đây tìm người.” Hà Tứ Hải mỉm cười lắc lắc đầu.
“Ỏ, hóa ra là như thế hổng, có điều cũng không sao cả nạ, tiệm của tôi ngay ở phía trước, cậu có muốn đến ngồi một chút không? Sắp mưa đến nơi rồi đấy, đến tiệm của tôi ăn chút gì đó, đợi tạnh mưa rồi hẵng đi hị.”
“Anh đúng thật là biết làm ăn.” Hà Tứ Hải mỉm cười nói.
“Làm ăn nhỏ thôi mà, đương nhiên phải chăm chỉ một chút nạ.” Chiêm Trung Hiếu đáp.
“Anh nói tiếng phổ thông khá tốt đấy, rất thích đại lục sao?” Hà Tứ Hải thuận miệng hỏi.
Mặc dù khẩu âm của Chiêm Trung Hiếu có chút kỳ quái, nhưng mà nói cũng không tệ.
“Đó là điều đương nhiên á nạ, tôi nói cậu hay hị, tôi thích nhất là đọc mấy thể loại tiểu thuyết ấy, tôi chính là đọc giả chân chính á nạ, thường xuyên bầu vé tháng cho đọc giả á nạ, còn có tặng thưởng cho tác giả nữa...”
“Chỉ là có chút không tốt, tại sao cả jifubao và wechat pay đều cần có chứng nhận của căn cước công dân á hị? Khiến cho quá trình tặng thưởng của tôi diễn ra không mấy suôn sẻ á nạ, dùng cách nạp tiền bằng apple lại rất tốn kém...”
“Anh rất thích đọc tiểu thuyết nha?” Hà Tứ Hải nhìn chiếc túi đang xách trên tay của hắn một cái, nhìn trang bìa hẳn là tiểu thuyết hắn vừa mới thuê.
“Tôi còn thích chơi game nữa.” Chiêm Trung Hiếu nói.
“Hai sở thích lớn nhất trong cuộc đời tôi, đọc tiểu thuyết, chơi game.” Chiêm Trung Hiếu lại nói.
“Kiếm tiền không tính à?” Hà Tứ Hải nói.
“Kiếm tiền, chính là vì để đọc tiểu thuyết và chơi game được sung sướng hơn đó.” Chiêm Trung Hiếu đáp.
Hà Tứ Hải nghe thấy thế cũng thấy vui vẻ, người như vậy, thật ra lại giống với kiểu như của giáo sư Cốc Vũ Hành.
Chỉ có điều là một người thích làm về nghiên cứu, một người lại thích đọc tiểu thuyết chơi game, đều là những người rất thuần túy.
------
Dịch: MBMH Translate