Hai vợ chồng Lưu Trung Mưu ngồi bên cạnh chỉ cảm thấy Đào Tử đơn thuần đáng yêu, ngược lại cũng cảm thấy không có chuyện gì.
Nhưng mà vợ chồng Lâm Kiến Xuân lại có cái nhìn mới về Hà Tứ Hải.
“Thần” linh như thế này, càng thêm giống với một con người, mặc dù sẽ khiến cho người ta cảm thấy bớt đi vài phần tôn kính, nhưng lại càng tăng thêm cảm giác gần gũi thân thiết, thảo nào mà Uyển Uyển lại thích hắn.
“Ông chủ, mời đi bên này.....” Chính vào lúc này có một người phục vụ đi qua bên đây, dẫn mọi người đi đến trước phòng bao.
“Lâm tổng, tôi thấy tuổi của Uyển Uyển, hẳn là nên đi nhà trẻ nhỉ, ông đang chuẩn bị cho cô bé đi học ở bên này sao?” Đợi mọi người ngồi xuống, Lưu Trung Mưu ngồi bên tay phải của Lâm Kiến Xuân nói.
Mà người ngồi bên kia của Lâm Kiến Xuân chính là Hà Tứ Hải.
Về phần ba cô nhóc, hiện trường có ba người phụ nữ đúng lúc mỗi người giữ một đứa.
“Đúng là đang có suy nghĩ này, nhưng mà Uyển Uyển có chút sợ người lạ, cho nên....” Lâm Kiến Xuân thở dài một hơi nói.
Đây cũng là vấn đề khiến hai vợ chồng bọn họ tương đối đau đầu.
Đừng nhìn dáng vẻ bình thường ngoan ngoãn của Uyển Uyển, lời ai nói cũng nghe.
Nhưng mà trừ những người bọn họ ra, cũng chỉ thân cận với Hà Tứ Hải, ngay đến cả em trai của cô bé Lâm Trạch Vũ, cũng không thân cận, đối với tất cả mọi người đều là khiếp đảm , đồng thời cẩn thận đề phòng.
Sai rồi, trừ mấy người bọn họ ra, còn có Huyên Huyên và Đào Tử, cô bé tương đối thân cận, có lẽ là vì nguyên nhân khác, cũng có thể là vì nghĩ những người bạn cùng tuổi sẽ không làm cô bé tổn thương, cho nên cô bé mới có thể không đề phòng.
Nhưng mà Lâm Kiến Xuân biết rõ những chuyện đã xảy ra trong quá khứ của Uyển Uyển lại cực kỳ hiểu con gái.
Nếu như cảnh ngộ như vậy phát sinh trên một người trưởng thành như ông, cũng không nhất định có thể gắng gượng dậy được, chứ đừng nói đến một đứa bé, không có ảnh hưởng tâm lý mới là chuyện lạ.
Cho nên Uyển Uyển có đi nhà trẻ hay không, ông cũng không cưỡng cầu, chỉ mong cuộc sống sau này của cô bé trôi qua thật vui vẻ hạnh phúc là được rồi.
Nghĩ đến đây Lâm Kiến Xuân bưng chén rượu đứng lên nói: “Hà tiên sinh, tôi kính ngài một ly.”
“Ngồi, ngồi, không cần khách khí như vậy.” Hà Tứ Hảo cũng bưng chén rượu đứng lên nói.
“Hà tiên sinh, ngài không cần đứng lên đâu.” Lâm Kiến Xuân có chút khẩn trương nói.
Chủ yếu là do Hà Tứ Hải quá khách khí, làm cho ông có loại cảm giác thủ sủng nhược kinh.
“Cả nhà chúng ta đều uống một chén đi.” Lưu Trung Mưu bưng chén rượu đứng lên nói.
Xem như biến tướng giúp Lâm Kiến Xuân giải vây.
“Được, cạn ly.” Ba cô nhóc cũng hưng phấn mà bưng ly nước trái cây đang để trước mặt muốn góp vui với mọi người.
Hà Tứ Hải mỉm cười khom người cụng nhẹ ly với ba cô nhóc một cái.
“Đều thoải mái lên một chút, đều không phải là người ngoài, cũng không cần khách khí như vậy nữa.”
Hà Tứ Hải cũng không phải là kẻ ngốc, đương nhiên nhìn ra lòng kính sợ của cha mẹ Uyển Uyển đối với hắn.
Hơn nữa từ sau khi từ Đào Hoa trấn trở về, cái lòng kính sợ này lại ngày một sâu hơn, đừng nói là bọn họ, đến ngay cả vợ chồng Lưu Trung Mưu cũng đối với hắn kính nể hơn một chút, dù sao trong mắt của bọn họ, đây chân chính là thần của nhân gian.
Ngược lại là Lưu Vãn Chiếu, đối xử với Hà Tứ Hải trước sau như một, điều này khiến cho Hà Tứ Hải cảm thấy rất là thoải mái, không biết là nên nói cô ngốc nghếch, hay là nói cô thông minh nữa.
Đây cũng có lẽ là một trong những lí do ban đầu Hà Tứ Hải quyết định chọn cô.
Cơm no rượu say, mọi người đi ra khỏi phòng bao, ba cô nhóc, ôm thêm cái bụng no căng, cất từng bước chân, đi đường trông có vẻ cực kỳ khó nhọc.
“Ở bên đó, ở bên đó....”
“Đừng để nó chạy ra bên ngoài.....”
“Mau đóng cửa lại, mau đóng cửa lại nhanh lên....”
Mọi người còn chưa ra đến hành lang, liền nghe thấy bên ngoài có một trận huyên náo.
“Đây là có chuyện gì thế?” Đúng lúc một nhân viên phục vụ vội vội vàng vàng chạy qua bên cạnh, Lâm Kiến Xuân thuận miệng hỏi.
“Không biết có con mèo hoang chạy từ nơi nào tới, ăn mất một con cá rồng trong đại sảnh của chúng tôi.” Nhân viên phục vụ nói.
“Ôi, Tiểu Lam, sao mày lại không nghe lời chứ?” Đào Tử nghe vậy lập tức cất đôi chân nhỏ nhắn vội vàng chạy ra bên ngoài.
Huyên Huyên và Uyển Uyển đuổi theo sau.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, sau đó cũng đuổi theo.
Quả nhiên con cá rồng toàn thân màu đỏ ở trong bể cá ở đại sảnh đã không thấy đâu nữa.
“Tiểu Lam, em chết thảm quá đi thôi.” Đào Tử bò lên trên bể cá, buồn bã nói.
“Đó là cá đỏ, cá đỏ mà.” Huyên Huyên sửa lại nói.
“Đúng vậy, nó là con cá rồng màu đỏ tên là Tiểu Lam.” Đào Tử nhìn cô bé nói.
Tỏ vẻ cô bé thật là ngốc nghếch.
Huyên Huyên: (*  ̄︿ ̄)
Uyển Uyển: Hi hi ha ha........
“Ba ba, Tiểu Lam bị nấu chín rồi, canh cá sẽ có màu đỏ sao?” Đào Tử đột nhiên quay đầu nhìn Hà Tứ Hải hỏi.
Hà Tứ Hải: “Ầy...”
Lúc này bên ngoài có tiếng mưa rơi rào rào.
Lâm Kiến Xuân ở trong đám người nhìn ra bên ngoài một cái, lại nhìn sang Đào Tử một cái, có chút đăm chiêu.
------
Dịch: MBMH Translate