Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 475 - Chương 475: Con Cá Rồng Màu Đỏ Tên Là Tiểu Lam.

Chương 475: Con Cá Rồng Màu Đỏ Tên Là Tiểu Lam. Chương 475: Con Cá Rồng Màu Đỏ Tên Là Tiểu Lam.

“Đã tìm thấy tài liệu mà ông cần tìm chưa?” Hà Tứ Hải hỏi.

Hắn cũng đã ăn mấy cặp cánh gà rồi, còn về phần hamburger, hắn không thích ăn.

“Tìm thấy rồi, có điều muốn gây trồng ra, chỉ sợ phải cần một khoảng thời gian không hề ngắn.” Cốc Vũ Hành nhìn Hà Tứ Hải nói.

“Thời gian bao lâu?”

“Đầu tiên dựa vào ý tưởng của tôi tiến hành cải tạo, sau đó nuôi trồng, sau đó là sinh trưởng, tất cả đều cần một khoảng thời gian rất lớn.” Cốc Vũ Hành đáp.

“Trước tiên ông cứ cải tạo hạt giống đã, những việc còn lại đều giao cho tôi đi.” Hà Tứ Hải nói.

Từ KFC đi ra, Cốc Vũ Hành liền rời đi.

Tiến hành cải tạo đối với hạt giống, cũng cần phải có dụng cụ thực nghiệm, đâu phải nói muốn cải tạo là cải tạo, cho nên việc này phỏng chừng còn phải làm phiền Lưu Trung Mưu.

Chỉ có ông mới có thể mượn được phòng thực nghiệm của trường đại học.

“Ba bam con còn muốn chơi thêm lát nữa.” Đào Tử không tình nguyện đi theo sau Hà Tứ Hải trở về nhà.

“Chúng ta chơi thêm một lát nữa nhé, ông mặt trời còn treo ở trên cao mà.” Huyên Huyên nói.

“Vậy em còn muốn đi đâu chơi nữa?” Hà Tứ Hải hỏi.

“Em muốn đi xem hổ, xem sư tử....”

Đào Tử vẫn tâm tâm niệm niệm với sở thú như cũ nhớ mãi không quên.

“Cuối tuần dẫn con đi nhé, bây giờ đi sở thú, thời gian quá ngắn rồi.”

Bây giờ cũng sắp hai giờ chiều rồi, lại đi sở thú nữa, phỏng chừng chưa nhìn được mấy con, thì sở thú đã phải đóng cửa rồi.

“Thật không ạ?”

“Đương nhiên là thật rồi.” Hà Tứ Hải vuốt ve cái đầu nhỏ của cô bé.

“Giờ đưa mấy đứa ra bãi cát chơi một hồi nhé.” Hà Tứ Hải lại nói.

“Dạ.”

Hai cô nhóc vui vẻ đáp một tiếng.

“Hi hi ha ha...., Đào Tử, Huyên Huyên, chị đến rồi này.” Uyển Uyển đột nhiên nhảy ra từ bên cạnh.

“Ô? Uyển Uyển, không phải đã nói hôm nay không cần qua đây, ở nhà với cha mẹ của em rồi sao?” Hà Tứ Hải nhìn thấy cô bé cũng cảm thấy rất bất ngờ.

“Cha mẹ cũng cùng đến rồi này.” Uyển Uyển tươi cười nói.

Vừa mới dứt lời, Chu Ngọc Quyên từ bên cạnh đi tới.

“Hà tiên sinh, làm phiền rồi.........”

“Mọi người đây là?”

“Buổi trưa chúng tôi mới vừa đến đây, Uyển Uyển cứ luôn đòi tìm Huyên Huyên và Đào Tử để chơi cùng, hai đầu chạy cũng không phải là cách hay, hơn nữa cha của Uyển Uyển cũng có công chuyện phải xử lí ở bên này, cho nên chúng tôi chuẩn bị chuyển nhà đến Hợp Châu ở một quãng thời gian.”

Hà Tứ Hải nghe thấy thế có chút giật mình.

Mấy người Uyển Uyển chuyển đến bên này, chính là biệt thự mà trước kia Lâm Kiến Xuân chuẩn bị tặng cho Hà Tứ Hải, cách nơi này cũng không xa.

“Chuyển qua đây cũng tốt, đúng lúc ngày mai em phải đi với anh một chuyến.” Hà Tứ Hải vươn tay vỗ nhẹ lên cái đầu nhỏ của Uyển Uyển.

“Hi hi ha ha...., được thôi ông chủ.”

“Hà tiên sinh, sau này có thể sẽ phải làm phiền ngài nhiều rồi.” Buổi tối, Lâm Kiến Xuân đi tới Ngự Thủy Loan.

Buổi trưa vừa đến Hợp Châu là ông đã vội đến công ty, trừ bỏ an bài một ít công việc hằng ngày tại Hợp Châu, còn phải gặp mặt La Thiên Chí, cuối cùng còn phải cho người dọn dẹp nhà mới một chút, lúc này mới xong việc vội vàng đuổi đến đây.

“Không có việc gì gọi là làm phiền hay không làm phiền, nói đến chuyện làm phiền, cháu có một chuyện còn cần nhờ đến chú.” Hà Tứ Hải nhìn thấy Lâm Kiến Xuân trong lòng khẽ động.

“Ồ? Hà tiên sinh có việc gì, ngài cứ việc nói.” Lâm Kiến Xuân vội vàng đáp lời.

Ông không sợ Hà Tứ Hải làm phiền ông, ông chỉ sợ Hà Tứ Hải không phiền đến ông.

Không phải ai cũng có tư cách này.

“Cháu muốn nhờ chú giúp cháu điều tra một người tên là Hoàng Lễ Trung, ông ấy là bộ đội của trung đoàn 53 thuộc lữ đoàn 17 sư đoàn 14 của quân đội quốc dân, đại khái là vào tầm năm 1947, lui binh về trấn thủ ở Đài Loan....”

“Hà tiên sinh yên tâm, trên phương diện làm ăn tôi cũng có quen biết mấy người bạn đến từ Đài Loan, hẳn là sẽ có tin tức nhanh thôi.” Lâm Kiến Xuân nghe thấy thế thở phào một hơi, đây cũng không phải là việc gì quá phiền toái.

Bản thân Hà Tứ Hải nghe vậy cũng nhẹ nhõm hơn đôi chút, những việc này để cho Lâm Kiến Xuân đi điều tra, so với hắn đơn giản hơn rất nhiều.

Điều này cũng phản ánh một vấn đề ở mặt bên, hắn không phải là thần tiên vạn năng, mỗi người ở trên một vị trí không giống nhau, đều sẽ phát huy ra những tác dụng không giống nhau.

“Hà tiên sinh, tôi sẽ cố gắng nhanh chóng điều tra, muộn nhất là sáng ngày mai sẽ có tin tức.” Nhìn thấy Hà Tứ Hải đột nhiên ngồi sững người ở đó, Lâm Kiến Xuân lại vội vàng nói.

“Ồ, cũng không cần phải gấp gáp như vậy.” Hà Tứ Hải phản ứng lại được, lộ ra một nụ cười.

Lâm Kiến Xuân nghe thấy thế cũng nhẹ nhàng thở phào một hơi.

“Ba ba, ba ba, ba xem con cá màu đỏ này đi, nó đang nói chuyện với con này.” Đột nhiên Đào Tử đang chơi ở phía không xa lớn giọng hét lên.

Sau đó chạy qua bên này, túm lấy Hà Tứ Hải muốn hắn cùng lại nhìn xem.

Lâm Kiến Xuân lăn lộn trên thương trường nhiều năm, làm việc cực kỳ cẩn thận, buổi sáng trước khi lên máy bay, đã cho người sắp xếp đặt trước một khách sạn ở gần Ngự Thủy Loan.

Buổi tối không chỉ mời Hà Tứ Hải ăn cơm, còn gọi cả nhà Lưu Trung Mưu đi cùng.

Ba đứa nhóc bây giờ đang đứng trong đại sảnh khách sạn.

Trong đại sảnh khách sạn có một cái bể cá rất lớn, bên trong đó nuôi rất nhiều cá.

Những con cá này cũng không phải nuôi để thịt, mà đều là cá cảnh, cá phong thủy.

“Ba ba nhìn xem, chính là con cá này, ban nãy nó đã nói chuyện với con đấy ạ.” Đào Tử chỉ vào một con cá rồng toàn thân màu đỏ nói.

“Phải vậy không? Nó nói với con cái gì thế?” Hà Tứ Hải thấy hơi buồn cười hỏi lại cô bé.

“Nó nói ùng ục ùng ục~ nhổ bong bóng~” Đào Tử nói.

“Ầy....., vậy là có ý gì?”

“Nó nói trời sắp mưa rồi, trời rất là ngột ngạt, nó muốn ra ngoài hít thở không khí.” Đào Tử giải thích nói.

“Vậy sao? Vậy con trả lời nó như thế nào nào?” Hà Tứ Hải mỉm cười hỏi, trong lòng nghĩ trẻ con thật là ngây thơ.

“Con nói với nó là không thể được, nếu như nó chạy ra khỏi nước, sẽ bị con mèo nhỏ ăn mất tiêu đấy.” Đào Tử đáp lời.

“Oa, vậy con nhất định đừng để nó chạy ra bên ngoài nhé, nếu không thì sẽ thảm lắm đấy.” Hà Tứ Hải khoa trương nói.

“Uhm, uhm......” Đào Tử nhìn thấy ba ba tán đồng lời nói của cô bé, tỏ vẻ rất là vui nha.

Sau đó cô bé lại chạy đến bên cạnh bể cá, trong miệng lại kêu ùng ục ùng ục, mọi người đều nghe không hiểu cô bé đang nói cái gì.

Tỏ vẻ cô bé đã nỗ lực giao tiếp với chú cá rồi.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment