Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 474 - Chương 474: Chuyển Nhà.

Chương 474: Chuyển Nhà. Chương 474: Chuyển Nhà.

Hoàng Trung Lễ năm đó đi lính phục vụ trong trung đoàn 53 thuộc lữ đoàn 17 sư đoàn 14 của quân đội quốc gia.

Dựa vào tư liệu Hà Tứ Hải vừa tìm được để xem xét, năm đó bởi vì chiến đấu thất bại, đi theo quân đội quốc gia lui binh về trấn giữ Đài Loan.

Việc này Hà Tứ Hải đã biết từ trước rồi, bởi vì một vài bức thư của Trầm Hồng Liên chính là gửi sang Đài Loan.

Nhưng mà trên thư cũng không có địa chỉ cụ thể, đều là gửi vào quân đội, cuối cùng bị gửi ngược trở về.

Ở trong cái thời đại ấy, hành vi như vậy là cực kỳ nguy hiểm, cũng không biết Trầm Hồng Liên có vì vậy mà phải chịu liên lụy hay không.

Hà Tứ Hải muốn tìm hiểu xem nơi cuối cùng mà sư đoàn 114 của quốc dân đã đi về đâu ở Đài Loan.

Nhưng mà rất rõ ràng, cái thư viện nhỏ này của Hợp Châu, không có quá nhiều ghi chép về phương diện này.

Hà Tứ Hải đem quyển tư liệu cuối cùng trả lại trên giá sách, lúc này mới nói với Cốc Vũ Hành đang đứng bên cạnh: “Ông muốn tra tư liệu gì, tôi mượn giúp ông.”

Không thể không mượn được, cũng không thể cứ thắp sáng dẫn hồn đăng để ông ấy ngồi đây đọc, như vậy phỏng chừng chỉ chốc lát quản lý thư viện sẽ tìm đến, dù sao cũng là lửa mà.

“Chúng ta quay về sao ạ?” Đào Tử kéo lấy cánh tay của Hà Tứ Hải, vẻ mặt cực kỳ không nỡ nói.

“Làm sao vậy, con thích chỗ này rồi à?” Hà Tứ Hải có chút buồn cười hỏi.

Buổi sáng để cô bé đến chỗ này cô bé còn không cam tâm tình nguyện cơ mà.

“Con thích nơi này lắm, thích lắm lắm luôn ấy.” Đào Tử nói.

“Có thật nhiều sách cổ tích hay lắm ạ.” Huyên Huyên ở bên cạnh nói.

Mặc dù hai đứa nhỏ còn chưa có biết chữ, nhưng mà những bức tranh minh họa màu sắc sặc sỡ ở trên sách rất là thú vị.

“Lần sau lại đến tiếp nhé, hơn nữa mấy đứa muốn xem sách gì, có thể mượn về nhà để xem nha.”

“Nhưng mà con xem sách nhanh lắm ó, phải mượn thiệt nhiều thiệt nhiều sách mới được cơ.” Đào Tử nói.

Cô bé xem sách đương nhiên là phải nhanh rồi, chỉ xem hình, đâu có đọc chữ.

“Vậy, chúng ta có cần mặc thêm mấy quyển về không?” Hà Tứ Hải nhìn Lưu Vãn Chiếu hỏi.

Trong nhà thật sự cũng có không ít truyện tranh, tất cả đều được Tôn Nhạc Dao và Lưu Vãn Chiếu thay phiên nhau mua về, hai cô nhóc này bình thường cũng hay thích lật xem, đương nhiên thích nhất vẫn là để người khác đọc cho hai cô nhóc nghe.

“Không cần đâu, mấy quyển ở trong nhà còn chưa có xem hết mà, hơn nữa thói quen chỉ nhìn hình mà không nhìn chữ này của mấy đứa nhỏ cũng không tốt.”

“Ầy......, mấy đứa nhỏ còn chưa có biết chữ, không nhìn hình, thì nhìn cái gì?”

“Bây giờ hai cô nhóc này còn chưa biết chữ, chúng ta có thể đọc cho nó nghe, nhưng mà bản thân hai đứa nó cũng phải chủ động đi nhìn chữ, như vậy trong thời gian dài, tự nhiên sẽ biết được thêm nhiều chữ hơn.” Lưu Vãn Chiếu nói.

“Được thôi, vậy anh không quản nữa, em xem rồi làm nhé.” Hà Tứ Hải buông tay nói.

Trên phương diện giáo dục, Lưu Vãn Chiếu mới là người chuyên nghiệp.

“Anh từng quản bao giờ chứ?” Lưu Vãn Chiếu liếc mắt nhìn hắn một cái.

Hà Tứ Hải hi hi cười không thành tiếng, quả thật, trên phương diện giáo dục Đào Tử, đừng nói là Lưu Vãn Chiếu, đến ngay cả Tôn Nhạc Dao cũng làm tốt hơn hắn, dẫn dắt giáo dục cho Đào Tử cực kỳ tốt.

“Nhưng mà, anh mượn mấy quyển sách này về làm gì?” Lưu Vãn Chiếu nhìn mấy quyển sách trong tay Hà Tứ Hải nói.

“Bởi vì là ông lão muốn xem.” Huyên Huyên ở bên cạnh cười ha ha nói.

Lưu Vãn Chiếu trong nháy mắt liền phản ứng lại được.

“Chúng ta tìm chỗ nào đó ngồi một lát đi.” Hà Tứ Hải vươn tay vỗ nhẹ lên cánh tay của Lưu Vãn Chiếu vài cái.

Lưu Vãn Chiếu trong nháy mắt hiểu được ý tứ của Hà Tứ Hải, nhìn hắn nở một nụ cười.

Ý của Hà Tứ Hải muốn nói, có hắn ở đây, cô không cần phải sợ, mà Lưu Vãn Chiếu cũng đáp lại hắn bằng một nụ cười an tâm, biểu thị bản thân cô cũng không sợ hãi, đã quen từ lâu rồi.

(???)

Đào Tử cứ cảm thấy có chuyện gì đó mà cô bé không biết vừa mới phát sinh.

...................

KFC.

Dẫn hồn đăng được đặt ở bên cạnh.

Cốc Vũ Hành chuyên chú lật giở những tài liệu đang có trên tay, mà Đào Tử và Huyên Huyên ngồi ở phía đối diện, ăn đến độ khắp mặt đều bóng nhẫy dầu.

Đào Tử tò mò nhìn ông lão ở trước mắt.

Ông ấy từ đâu đến dậy ta?

Sao lại chiu một tiếng đã xuất hiện rồi?

Ông ấy quen với ba ba sao?

Tại sao lại ngồi cùng một chỗ với bọn họ?

.................

Tóm lại trong đầu đúng thật là chứa đựng mười vạn câu hỏi vì sao.

Nhưng mà chuyện này cũng không có ảnh hưởng đến tốc độ ăn của cô bé.

Lúc Huyên Huyên vươn cái tay nhỏ ra, sờ vào chỗ cánh gà nướng để trên bàn, thì sờ được một mảnh trống không.

“Làm sao lại hết rồi cơ chứ?” Huyên Huyên nhìn sang phía Đào Tử.

“Đúng gòi, làm sao lại hết rồi cơ chứ?” Đào Tử vừa nói, vừa nhét cái cánh gà đang cầm trên tay vào trong miệng.

“Đều bị em ăn hết cả rồi.” Huyên Huyên thở phì phì nói.

“Mới không có đâu, em chỉ ăn có một, hai, ba........ba cái cánh gà thôi mà.”

Đào Tử đếm đếm số xương trước mặt phản bác nói.

Quả thực là có ba cái, nhưng mà bởi vì cô bé chỉ biết đếm đến ba.

Đương nhiên cũng không loại trừ khả năng là cô bé cố ý.

Hà Tứ Hải nhớ rõ rành rành, trước đây cô bé tiến bộ biết đếm đến số năm.

“Rõ ràng là bốn cái, không phải, là năm cái.....” Huyên Huyên chỉ chỉ cả cái cô bé đang cầm trên tay nói.

Trên thực tế mỗi người có hai cặp cánh gà, Huyên Huyên ăn chậm, cho nên cái của cô bé đã bị Đào Tử ăn mất tiêu rồi.

“Bốn cái gì? Năm cái gì?”

Đào Tử vẻ mặt ngây thơ, tỏ vẻ em đây không biết gì hết trơn hết trọi.

Em chỉ ăn có ba cái thôi.

Cái đạo lí này nói đến xé trời, cô bé cũng chỉ ăn có ba cái mà thôi nha.

“Đào Tử xấu xa.” Huyên Huyên ở phía sau nhéo mặt của cô bé.

Nhưng mà trên mặt của Đào Tử toàn là dầu mỡ, túm không có được.

“Được rồi, được rồi, đừng có tức giận nữa, cho chị ăn này.” Đào Tử đem xương gà ăn thừa trong tay đưa cho Huyên Huyên rồi nói.

Huyên Huyên:...........

“Hai cô nhóc này thật là dễ thương, phần này của ông cho hai đứa này.”

Cốc Vũ Hành không biết đã ngẩng đầu lên từ khi nào, nhìn hai đứa nhỏ vui đùa ầm ĩ, đem phần gà trước mặt mình dời tới trước mặt của hai cô nhóc.

Vốn dĩ là ông cũng không cần ăn, đều thành quỷ rồi, còn ăn cái gì nữa chứ? Nhưng mà Lưu Vãn Chiếu vẫn đưa cho ông một cặp cánh gà nói ông nếm thử xem, ông cũng không từ chối.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment