“Chị à, chị nói chuyện với ai thế, là đang nói chuyện với bạn nhỏ không thể nhìn thấy được sao? Chào bạn nha, mình là Đào Tử, rất vui được gặp bạn.”
Đào Tử nhìn vào khoảng không trước mặt ngây ngốc vươn cánh tay lên vẫy vẫy.
“Uhm~uhm~, cậu cũng rất vui khi được gặp mình sao?”
Đào Tử tự hỏi tự trả lời, còn vui vẻ bật cười khanh khách.
Huyên Huyên: ε = (′ ο ` *))) Haizzz
“Ông lão à, ông có tâm nguyện chưa thành sao?” Huyên Huyên hiếu kỳ hỏi.
“Ồ, ồ, hóa ra là một ông lão bạn nhỏ.” Đào Tử ở bên cạnh nghe thấy thế, như thể có chuyện lạ gật gật đầu.
Ông lão có chút kỳ quái nhìn hai cô nhóc này, nghe vậy cũng gật gật đầu, đúng thật là ông ấy có tâm nguyện còn chưa hoàn thành, cho nên vẫn đang lưu lạc ở trên nhân thế, không có tiến vào Minh Thổ.
“Vậy ông đi tìm ông chủ của cháu đi, ông chủ có thể giúp ông đấy ạ.” Huyên Huyên chỉ về hướng của Hà Tứ Hải ở sau lưng nói.
Ông lão nhìn theo hướng tay mà cô bé đang chỉ, đúng lúc nhìn thấy Hà Tứ Hải đang nhìn qua bên này.
Ông lão hoảng hốt một trận, đầu óc trống rỗng bỗng hiện ra một ít thứ.
“Cảm ơn cháu, cô bé nhỏ.” Ông lão cảm kích nói một câu.
Sau đó đi về phía của Hà Tứ Hải.
“Ô, vì cái gì lại phải đi tìm ông chủ, để ông lão bạn nhỏ chơi cùng chúng ta đi.” Đào Tử ở bên cạnh bất mãn lên tiếng.
Huyên Huyên giơ tay véo lấy hai má của Đào Tử: “Đúng là đồ ngốc~”
“Em mới không phải là đồ ngốc, em thông minh lắm đấy nhé.”
Đào Tử giãy người thoát khỏi tay Huyên Huyên, không cam lòng yếu thế vươn tay véo cái mũi của Huyên Huyên.
Huyên Huyên há miệng làm bộ muốn cắn, dọa cho Đào Tử hét lên một tiếng, vội vàng rụt tay về.
Sau đó dường như nhớ ra cái gì, vội vàng lấy tay che cái miệng nhỏ lại.
Lặng lẽ quan sát chung quanh, liền nhìn thấy ánh mắt của mọi người đang nhìn về phía cô bé.
Đào Tử nhất thời luống cuống tay chân, không biết để chỗ nào mới tốt.
Cũng may lúc này Lưu Vãn Chiếu đã đi tới.
“Thật ngại quá, thật ngại quá....” Cô nhẹ giọng xin lỗi mọi người chung quanh.
“Ở trong thư viện không thể nói chuyện lớn tiếng đâu nha, như vậy sẽ ảnh hưởng đến người khác, chị dẫn hai đứa đi xem truyện tranh.” Lưu Vãn Chiếu đi đến, khom người xuống nói.
Nhìn thấy dì Lưu, vẻ mặt đang kéo căng của Đào Tử cũng dần dần thả lỏng, ngoan ngoãn gật gật đầu, không dám lớn tiếng nói chuyện thêm lần nào nữa.
“Tiếp dẫn đại nhân.”
Ông lão đi đến trước mắt của Hà Tứ Hải, sau khi cung kính gọi một tiếng, vẻ mặt hiếu kỳ nhìn Hà Tứ Hải.
“Chào ông, không ngờ đi thư viện một chuyến, thế mà cũng gặp được quỷ có tâm nguyện chưa thành.” Hà Tứ Hải có chút ngoài ý muốn.
“Tôi làm nghiên cứu khoa học cả một đời, hóa ra trên thế giới này thật sự có thần sao?” Ông lão có chút cảm khái nói một câu.
“Cái này thì có gì mà phải ngạc nhiên, có sự tồn tại giống như ông, tự nhiên cũng sẽ có sự tồn tại giống như tôi.” Hà Tứ Hải nhún nhún vai nói.
Sau đó tùy tiện rút một quyển sách ở trên giá xuống, giả bộ lật xem, làm động tác giả để che giấu.
“Cũng đúng, cũng đúng, tiếp dẫn đại nhân, là lão hủ đường đột rồi.” Ông lão mỉm cười nói.
“Ông đã chết bao nhiêu năm rồi?” Hà Tứ Hải thuận miệng hỏi.
“Cũng sắp sửa ba năm rồi.”
“Vậy tại sao ông còn ở lại thư viện, là vì tâm nguyện chưa thành của ông có liên quan với thư viện sao?”
“Đúng vậy, khi còn sống tôi là giáo sư khoa nông nghiệp của đại học nông nghiệp, vốn dĩ muốn đến thư viện tra chút tài liệu, nhưng mà không ngờ rằng bởi vì nguyên nhân của cơ thể, đi được nửa đường đã ngoài ý muốn qua đời, trong lòng còn có tâm nguyện, sau khi chết không tự chủ được mà đi đến đây.” Ông lão nói chuyện cực kỳ cởi mở.
“Ồ, ông muốn tra tài liệu gì? Đến nỗi mà trước khi chết vẫn cứ tâm tâm niệm niệm nhớ mãi không quên.”
“Là loại tài liệu về phương diện chăm sóc hoa lan.” Ông lão nói.
“Hoa lan?”
“Đúng vậy, hoa lan, người bạn già của tôi rất thích hoa lan, tên của bà ấy cũng là Hoa Lan.”
“Một đời này của người bạn già của tôi, chăm sóc con cái, chăm sóc tôi, chăm sóc cái nhà này, làm lụng vất vả cả đời, nhưng mà tôi cái gì cũng không cho bà ấy, tôi chỉ là một giáo sư nghèo, cả một đời đều làm nghiên cứu, có thể cho bà ấy được thứ gì chứ? Trừ bỏ nghiên cứu.’
“Cho nên sau khi tôi nghỉ hưu, liền nghĩ có thể nuôi dưỡng ra một loài hoa lan mới cho người bạn già của tôi.”
“Hoa lan trời sinh đã có chút yêu kiều, hơn nữa lại đặc biệt khó chăm, cực kỳ tốn sức, muốn tạo ra một loài hoa lan hoàn toàn mới, chỉ dựa vào một mình tôi, vẫn là có chút khó khăn.”
“Có điều lão đầu tôi làm nghiên cứu cả một đời, mấy cái này đều không phải là vấn đề, đáng tiếc là trước mắt liền có thể thành công rồi, vậy mà lại nửa đường ngã xuống....”
Lúc ông lão nói về chuyên ngành của mình vẫn cực kỳ tự tin, nhưng mà trong lời nói tràn ngập tiếc nuối, khi còn sống chưa thể tạo ra một loài hoa lan mới, tự cảm thấy rất có lỗi với vợ mình.
“Đúng rồi, vẫn còn chưa biết quý danh của lão tiên sinh ngài đây?” Hà Tứ Hải bất giác sinh ra lòng tôn kính với ông lão.
Một người sống thuần túy như vậy, đáng để tôn kính.
“Không xứng với tiên sinh, tôi tên là Cốc Vũ Hành.” Ông lão vội vàng nói.
“Vậy sau khi lão tiên sinh ngài đây hoàn thành tâm nguyện, ngài sẽ trả thù lao gì cho tôi?” Hà Tứ Hải quay đầu lại, mỉm cười hỏi.
“Cả đời này của tôi đều giao lưu với thực vật, đợi đến khi tôi đi vào Minh Thổ, những kiến thức này cũng sẽ không dùng đến nữa, tôi sẽ dùng những kiến thức liên quan đến phương diện thực vật của tôi làm thù lao trả cho cậu, cậu xem có đủ hay không?” Cốc Vũ Hành nói.
“Đủ rồi, tri thức là vô giá, đây là một trong những thù lao quý giá nhất mà tôi nhận được.” Hà Tứ Hải đem quyển sách nhét lại trên giá nói.
“Đúng rồi, ông có biết khu sách lịch sử của thư viện nằm ở đâu không?” Hà Tứ Hải nhìn ông hỏi.
------
Dịch: MBMH Translate