Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 472 - Chương 472: Một Buổi Sáng Tốt Đẹp.(2)

Chương 472: Một Buổi Sáng Tốt Đẹp.(2) Chương 472: Một Buổi Sáng Tốt Đẹp.(2)

“Chị đến rồi.” Đào Tử lập tức nói.

Sau đó liền muốn nhảy từ trên ghế xuống đi mở cửa.

“Vẫn là để chị đi.” Lưu Vãn Chiếu đứng dậy nói.

Mở cửa ra quả nhiên thấy Uyển Uyển đang đứng ở ngoài cửa, mặc một cái váy nhỏ màu cam, trước ngực có một đóa hoa màu trắng thật to.

Trên chân đi một đôi giày da nhỏ mũi tròn, thảo nào mà đá cửa vang lên tùng tùng tùng.

“Không phải nói với em, gõ cửa phải dùng tay, không được dùng chân sao?” Lưu Vãn Chiếu giơ tay ra gõ nhẹ lên đầu cô bé một cái.

“Dùng tay gõ đau lắm nha.” Uyển Uyển nói.

“Vậy tại sao em không nghĩ, dùng chân để gõ cửa, thì cửa cũng sẽ thấy đau?”

→ _ →

“Ánh mắt của em là gì thế?” Lưu Vãn Chiếu cạn lời nói.

Rất nhiều người lớn trong lúc giáo dục con trẻ, đều sẽ có vấn đề, nếu như đứa trẻ đụng vào ghế rồi vấp ngã, rất nhiều bậc phụ huynh sẽ nói, làm sao lại khiến cho bảo bối vấp té thế này? Ta đánh này, sau đó sẽ vỗ lên cái ghế vài cái.

Mà phương thức này của Lưu Vãn Chiếu mới là chính xác, phải khiến cho đứa nhỏ dùng tình yêu đi cảm nhận thế giới, đứng ở trên góc độ của đối phương mà suy nghĩ vấn đề, mà không phải là đem trách nhiệm đổ hết lên người đối phương, hình thành nên tật xấu này.

Nhưng mà phương pháp này chỉ áp dụng được với những đứa trẻ còn nhỏ tuổi, Huyên Huyên đã không còn thích hợp để áp dụng phương pháp giáo dục này nữa.

“Cửa ơi, cửa à, mày có đau không vậy?” Huyên Huyên nhìn cửa hỏi một câu.

Sau đó cô bé lại bóp giọng nói: “Không đau.”

Lưu Vãn Chiếu: “.............”

“Chị xem đi, nó nói nó không đau.” Huyên Huyên đắc ý nhìn Lưu Vãn Chiếu nói.

“Đó rõ ràng là em nói mà.” Lưu Vãn Chiếu nhéo nhéo cái mặt nhỏ của cô bé, vừa tức vừa buồn cười.

“Vậy chị thử hỏi nó xem nó có đau hay không?”

Huyên Huyên dùng một ánh mắt như thể nhìn đứa ngốc nhìn Lưu Vãn Chiếu.

“Cái con nhỏ này, bây giờ cũng biết nói chuyện quá ha?” Lưu Vãn Chiếu giơ tay muốn véo má của cô bé.

Huyên Huyên vẻ mặt phòng bị mà né đầu qua một bên: “Người lớn nói không lại, liền muốn động tay động chân ăn hiếp người ta.”

Nói xong liền nhấc chân bỏ chạy, trốn vào sau lưng của Hà Tứ Hải.

“Lêu lêu lêu~, em không có sợ chị đâu.” Huyên Huyên nhìn cô lè lè lưỡi, làm mặt quỷ nói.

“Hi hi....” Đào Tử ở bên cạnh lén bật cười.

Lưu Vãn Chiếu bước nhanh tới.

Huyên Huyên vội vàng chạy đến trốn vào trong lòng của Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải vươn tay ôm Huyên Huyên lên cho cô bé ngồi vững trên chiếc ghế bên cạnh.

“Được rồi, hai người đừng có quậy nữa.”

Lưu Vãn Chiếu nghe thấy thế lập tức buông tha cho cô bé, một lần nữa ngồi lại vị trí.

Sau đó mắt lớn trừng mắt nhỏ với cô bé Huyên Huyên đang ngồi bên cạnh của Hà Tứ Hải.

“Thật đúng là, chị đã lớn như vậy rồi sao lại không hiểu chuyện chút nào vậy, còn so đo từng tí với cả trẻ con, ông chủ không thích chị nữa đâu đấy nhé.” Huyên Huyên có chút hoảng sợ nói.

“Không phải em nói em hai mươi hai tuổi rồi sao?” Lưu Vãn Chiếu phản bác nói.

“Mới không có nha, em còn là con nít mà.” Huyên Huyên vươn tay khoa tay múa chân trên đầu mình một lúc, tỏ vẻ em mới cao có chút xíu thôi hà.

“Em ăn sáng chưa?” Hà Tứ Hải nhẹ nhàng vuốt ve đầu nhỏ của cô bé, vuốt lại mái tóc ban nãy bị Lưu Vãn Chiếu làm cho bù xù.

Huyên Huyên gật gật đầu, sau đó nhìn lên bàn một cái nói: “Nhưng mà em vẫn có thể ăn thêm một chút ó.”

Lưu Vãn Chiếu nghe vậy, lập tức đứng dậy đi vào trong bếp lấy bát ra cho cô bé.

Hà Tứ Hải lộ ra một nụ cười dịu dàng.

Thật là một cặp chị em tốt mà.

Thư viện thành phố Hợp Châu.

Đây cũng là tòa thư viện được xây dựng sớm nhất ở Hợp Châu, bên trong cất chứa rất nhiều loại sách.

“Oaaa~, nơi này thật là lớn quá đi.” Đào Tử ngẩng cổ lên, vẻ mặt kinh ngạc cảm thán một tiếng.

Từ trước đến nay cô bé chưa từng nhìn thấy nhiều sách như vậy đâu.

“Xuỵt, nhỏ tiếng thôi, ở trong thư viện không thể nói lớn tiếng.” Hà Tứ Hải cảnh cáo nói.

Cũng may mới sáng sớm nên trong thư viện không có bao nhiêu người.

Chính vào lúc này, Huyên Huyên ở bên cạnh vèo một cái nhảy tót ra bên ngoài.

“Đừng làm loạn......”

Đào Tử: → _ →

“Được rồi, được rồi, em đi cùng với Huyên Huyên đi, đừng có chạy loạn khắp nơi, cẩn thận tìm không thấy.” Hà Tứ Hải đè thấp giọng nói.

Đào Tử mãn nguyện gật gật đầu, sau đó lắc la lắc lư đuổi theo Huyên Huyên.

“Thật đúng là....”

“Được rồi, được rồi, đều là con nít mà.” Lưu Vãn Chiếu mỉm cười nói.

“Đi thôi, chúng ta đi sang khu lịch sử xem xem.” Hà Tứ Hải đáp.

“Oa~, nơi này cũng là sách....”

“Uhm, um, nơi này cũng là sách....”

“Nơi này có một chị gái đang xem sách....”

“Nơi này có một ông chú đang xem sách....”

“Ô, nơi này còn có một ông lão, ông ơi ông đang làm gì thế ạ?”

“Ồ, cháu có thể nhìn thấy ông sao?” Ông lão hiếu kỳ nhìn vào Huyên Huyên.

“Ỏ~, hóa ra ông đã chết rồi à.” Huyên Huyên nghe thấy thế lại đánh giá đối phương một lúc, có chút giật mình nói.

Ông lão này cao cao gầy gầy, trên đầu còn có tóc bạc thưa thớt, đeo một cặp kính gọng đen bản to vuông vức.

Lưng có hơi còng, trên người mặc một chiếc áo phông xanh, bên dưới là một chiếc quần dài màu đen ống đứng, trên chân mang một đôi giày xăng đan bằng da.

Lúc này ông lão khom lưng xuống, hiếu kỳ đánh giá Huyên Huyên.

“Tại sao cháu lại có thể nhìn thấy ông?” Ông lãp tò mò hỏi.

Huyên Huyên còn chưa kịp trả lời, Đào Tử đã chạy qua bên này.

“Chị ơi, chị chạy chậm một chút, nếu không người xấu sẽ bắt chị đi mất đó nha.”

Ông lão huơ huơ cánh tay ở trước mặt Đào Tử, Đào Tử lại không hề phát giác được, lúc này ông lão mới xác định cô bé ở trước mắt này, là một cô bé đặc biệt.

“Làm sao cháu có thể nhìn thấy ông được?” Ông lão hỏi lại một lần nữa.

“Bởi vì cháu là người xách đèn, xách đèn cho người chết.” Vẻ mặt Huyên Huyên cực kỳ thật thà nói.

“Người xách đèn?” Ông lão nghe thấy thế vẻ mặt cực kỳ nghi hoặc.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment