Sáng sớm thức dậy.
Không thấy ba ba đâu cả.
Em nhìn bên phải.
Em lại nhìn bên trái.
Ỏooo~
Vẫn là không có ai.
Ba ba ở đâu rồi ta?
............
Đào Tử cảm thấy vừa mới ngủ một giấc thật ngon, xoa xoa đôi mắt từ trên giường ngồi dậy.
Sau đó phát hiện ba ba không ở bên cạnh.
Đào Tử khoanh chân ngồi trên giường một lúc thì thấy bản thân đã bắt đầu tỉnh táo rồi.
Ánh sáng mặt trời chiếu trên đôi chân nhỏ nhắn đang lộ ra bên ngoài chăn của cô bé, thật ấm áp.
Cô bé động đậy đầu ngón chân, ngón cái và ngón trỏ cùng giơ lên, so sánh một chút.
Sau đó tự mình bật cười khanh khách.
Bên tai nghe thấy âm thanh huyên náo từ ngoài cửa sổ truyền vào.
Cô bé trượt từ trên giường xuống, đi đôi dép lê hình con gấu nhỏ của cô bé vào.
Sau đó bò lên bệ cửa sổ, dẩu cái mông lên, dùng hết sức lực từ khi còn bú sữa mẹ cố gắng trèo lên bệ cửa sổ.
Cửa sổ rất lớn, bên trên còn lót một tấm đệm mềm, để người ta có thể ngồi lên đó nghỉ ngơi đọc sách.
Xuyên thấu qua cửa sổ, có thể nhìn thấy Kim Hoa hồ.
Ánh mặt trời buổi sáng chiếu rọi lên mặt hồ Kim Hoa lấp la lấp lánh, gió nhẹ hiu hiu thổi, cuộn lên những gợn sóng, nhẹ nhàng vỗ vào bờ, phát ra âm thanh ào ào, ào ào.
Dưới lầu còn có các ông các bà hi hi ha ha lắc cái mông.
Lắc cái mông......
Lắc cái mông......
Đào tử chống tay ngang eo, lắc cái mông nhỏ vài cái.....
Sau đó bỗng nhiên nhớ tới cái gì, liền nằm nghiêng trên bệ cửa sổ.
Cô bé tưởng tượng mình là một nàng công chúa với mái tóc dài.
Sau đó bắt đầu cất giọng hát.
All those days wat the windows
All those years outside looking in
...............
Uhm~uhm....
Cô bé quên mất tiêu rồi......
Cái này là cô giáo ở nhà trẻ dạy cho cô bé, cô bé nhớ được hai câu đầu.
Có điều quên cũng chẳng sao cả.
Ta là Tiểu Đào Tử~
Ta thích ăn đào tử~
Ta thích ông mặt trời~
Một sợi nắng rơi rớt trên mặt của cô bé.
Đào Tử vươn đôi tay nhỏ bé che đi.
Ba ba còn chưa có thức dậy~
Ồ, ba ba~ đâu rồi?
Đào Tử giống như một con rùa nhỏ bị lật úp lại, cong cái lưng lên nhìn trái ngó phải.
Vẫn là không có ba ba.
Cô bé nghĩ một lát, đột nhiên nhớ ra tối hôm qua dì Lưu đưa cô bé đi ngủ mà.
Sau đó cô bé liền hiểu rồi.
Dì Lưu nhất định là ở phòng bên cạnh cùng với ba ba, dù sao cũng không phải là lần đầu tiên.
Thế là cô bé lại dẩu cái mông, bò trên bệ cửa sổ, đôi chân ngắn không ngừng thăm dò ở phía dưới, cẩn thận từng li từng tí trượt xuống.
Sau đó một lần nữa đi đôi dép hình con gấu nhỏ của cô bé vào, nhẹ nhàng mở cửa phòng ra, nhón mũi chân đi ra bên ngoài.
Hi hi~, ba ba và di Lưu còn đang ngủ nha.
Nhẹ nhàng mở cánh cửa phòng cách vách ra, quả nhiên hai người họ còn đang ngủ nè.
Đào Tử rón rén nhón mũi chân, nhẹ nhàng đi vào phòng.
Bám vào mép giường bò lên trên.....
Sau đó một cánh tay mạnh mẽ tóm lấy cô bé.
“Ha ha, nhìn xem ba bắt được cái gì nè, mới sáng sớm, ba đã bắt được một con heo nhỏ....”
“Con là Đào Tử, không phải là heo nhỏ....”
“Phải không? Vậy để ba ngửi xem, là thum thủm giống như heo, hay là thơm tho giống như Đào Tử này.” Hà Tứ Hải ôm cô bé đến trước người, cố ý khịt khịt cái mũi.
“Ai ya, thum thủm nha, rõ ràng là một con heo nhỏ nha.”
“Vậy ba ba chính là một con heo lớn nha, con heo lớn lười biếng, mau dậy đi thôi.” Đào Tử vươn cái tay nhỏ bé véo mũi của Hà Tứ Hải.
Lưu Vãn Chiếu cũng đã tỉnh từ lâu rồi, nghiêng người nằm ở bên cạnh, lặng lẽ nhìn hai người vui đùa ầm ĩ.
.............
“Ba ba hôm nay có dẫn con đi coi hổ không ạ?” Lúc ăn cơm sáng, Đào Tử nhìn Hà Tứ Hải hỏi.
“Không, hôm nay chúng ta phải đi thư viện một chuyến.” Hà Tứ Hải nói.
╭ (╯ ^ ╰) ╮
“Con muốn đi coi hổ, con muốn đi coi sư tử.....”
“Không sợ bọn nó một ngụm liền ăn sạch con à, một ngụm là một Tiểu Đào Tử như con.”
“Con~không~sợ~đâu.” Đào Tử nhả từng chữ từng chữ một.
“Thế à? Đào Tử thật là dũng cảm.” Lưu Vãn Chiếu tán dương nói.
Đào Tử nghe thấy thế buông đũa xuống, đem đôi tay nhỏ che hai bên miệng, nhỏ giọng nói: “Chị nói, bọn nó đều ở trong lồng cả, không thể ăn thịt các bé nha.”
“Ha ha~”
Lưu Vãn Chiếu bật cười, miếng cơm đang ăn trong miệng cũng suýt chút nữa bị sặc luôn, thật sự là một đứa bé thành thật.
“Nhưng mà, anh đi thư viện làm gì?” Lưu Vãn Chiếu hiếu kỳ hỏi.
“Đi tra chút tài liệu, hôm nay em có rảnh không? Đúng lúc đi tra giúp anh một tay.”
Trên thực tế Hà Tứ Hải muốn đi tra thử xem có có bất kỳ ghi chép lịch sử nào về hướng đi cuối cùng của quân đội mà Hoàng Lễ Trung đầu quân hồi đó không.
Mấy thứ này rất khó tra được ở trên mạng.
“Được thôi.” Lưu Vãn Chiếu lập tức đáp ứng, dù sao hôm nay cô cũng không có việc gì cần làm.
“Tùng tùng tùng~” Ngoài cửa truyền đến một trận âm thanh gõ cửa.
------
Dịch: MBMH Translate