Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 470 - Chương 470: Đêm Đã Khuya Rồi.

Chương 470: Đêm Đã Khuya Rồi. Chương 470: Đêm Đã Khuya Rồi.

“Đại đầu, lão tử đúng là phục mày rồi, mày đúng thật là mưu mô, suy nghĩ cũng thật chu toàn, chúng ta đi nhanh lên.” Ngũ Lập Vĩ hưng phấn nói.

“Thôn Tùng Khê còn có người không?” Chính vào lúc này, Ngũ Chí Siêu đột nhiên nghi hoặc hỏi.

“Có người cái rắm ấy, mấy ngày trước tao có đi qua một lần, trừ bỏ cỏ dại, ngay cả gà rừng cũng không có một con.” Ngũ Trí Hằng nghe vậy lập tức nói.

Trước khi quay video, hắn đã khảo sát qua rồi, thậm chí đến cả địa điểm tổ chức đại hội lửa trại đều đã chọn xong, còn tưởng rằng hắn thật sự mất não à.

“Nhưng mà, bên đó hình như có ánh sáng.” Ngũ Chí Siêu chỉ về hướng của thôn Tùng Khê.

Ngũ Trí Hằng cùng với Ngũ Lập Vĩ nhìn theo phương hướng mà tay hắn chỉ, sau đó hai người bọn họ liền cảm thấy một cổ khí lạnh chạy thẳng từ gót chân xông đến tận ót.

“Đây...đây là ánh đèn à?” Ngũ Lập Vĩ nắm chặt lấy cánh tay của Ngũ Chí Siêu, run rẩy hỏi.

Nơi này chỉ có Ngũ Chí Siêu bộ dáng khỏe mạnh, để cho người ta có cảm giác an toàn.

“Sợ cái rắm, chắc là người ở mấy thôn xung quanh thôi.” Ngũ Trí Hằng lắc lắc cái đèn pin trong tay vài cái.

“Đi, đi xem xem.” Ngũ Trí Hằng bước nhanh về phía trước.

Ngũ Chí Siêu ngẩng đầu nhìn hắn, tự nhiên cũng cất bước đuổi theo.

Ngũ Lập Vĩ đang giữ lấy tay hắn tự nhiên cũng bị kéo theo tiến về phía trước.

Lúc sắp đến cửa thôn, bọn họ dường như mơ hồ nghe thấy tiếng người ta nói chuyện.

“Chúng ta vẫn nên trở về thôi.” Ngũ Lập Vĩ gắt gao bám lấy Ngũ Chí Siêu, không để cho hắn đi về phía trước nữa.

“ m thanh này vừa nghe liền biết là người rồi, mày còn sợ cái gì? Đi, chúng ta đi qua bên đó xem thử.” Ngũ Chí Hằng nói.

“Tao tin mày cái rắm ấy, đây rõ ràng là giọng của con nít mà? Con nít nhà ai nửa đêm nửa hôm lại chạy đến cái thôn hoang này chơi chứ.”

Ngũ Trí Hằng vừa định nói thêm vài câu, liền nghe thấy một trận tiếng cười của đứa nhỏ “hi hi ha ha....”

Nếu nói ban nãy chỉ lúc nghe lúc không tiếng trò chuyện thì thầm khe khẽ, mà bây giờ thì bọn họ nghe được rõ ràng rành mạch.

Ngũ Chí Siêu là người đầu tiên quay đầu bỏ chạy, cái túi trên tay cũng không thèm nữa.

Mà Ngũ Lập Vĩ đang kéo lấy tay hắn đương nhiên cũng bỏ chạy theo.

Bọn họ vừa mới chạy, Ngũ Trí Hằng vốn dĩ to gan trong lòng cũng lập tức phát sợ rồi.

Vèo một tiếng vượt qua hai người, chạy ra thật xa.

“Đm”

...............

“Hi hi ha ha~, ông chủ, em đến rồi đây.”

“Đừng có hi hi ha ha nữa, nửa đêm nửa hôm rồi, thôn hoang núi vắng sợ chết đi được.”

Uyển Uyển đột nhiên xuất hiện, dọa Hà Tứ Hải và Huyên Huyên một trận.

Uyển Uyển nghe thấy thế, vội vàng che cái miệng nhỏ của mình lại.

“Em đã ngủ chưa?”

Hà Tứ Hải cúi đầu nhìn Uyển Uyển ở trong người mặc đồ âm dương, bên ngoài lại mặc thêm một bộ đồ ngủ dễ thương nữa.

Cùng với Huyên Huyên để bảo trì hình người, cần phải mặc đồ âm dương trên người trong thời gian dài, cũng may không biết là âm dương y được làm từ chất liệu gì, đông ấm hạ mát, nhẹ nhàng như cánh ve, mặc bên trong như là nội y, dĩ nhiên cũng không vướng bận.

“Uhm, uhm~, em vừa mới đi ngủ đấy.” Uyển Uyển buông tay xuống gật gật đầu.

“Thật ngại quá, là anh suy nghĩ không chu đáo, đã muộn thế này rồi, còn khiến em phải chạy một chuyến.” Hà Tứ Hải nhẹ nhàng vuốt ve đầu của cô bé nói.

“Hi hi ha ha...., không sao cả, em thích ông chủ mà.” Uyển Uyển híp mắt cười tủm tỉm nói.

“Ông chủ cũng thích em.” Hà Tứ Hải nhẹ nhàng nhéo lên đôi má ú nù của cô bé nói.

“Em cũng vậy, em cũng vậy....” Huyên Huyên ở bên cạnh lớn tiếng nói.

Cô bé làm sao mà thua Uyển Uyển được chứ.

“Anh biết rồi, anh biết rồi....., chúng ta nhanh trở về thôi nào, hai đứa cũng đi ngủ sớm đi nhé.” Hà Tứ Hải mỗi tay dắt một đứa nói.

“Đi thuiii~” Uyển Uyển giơ ngón tay lên, múa may ở trong không trung, sau đó ba người biến mất vào hư vô trong thôn vắng.

.................

Ba người Hà Tứ Hải trống rỗng xuất hiện ở trong nhà ở Hợp Châu.

“Thời gian cũng không còn sớm nữa, em về nhà đi.”

Về đến nhà, Hà Tứ Hải cũng không trì hoãn thời gian của Uyển Uyển nữa.

“Hi hi ha ha, tạm biệt ông chủ, tạm biệt em Huyên Huyên.”

Uyển Uyển nhớ lại cha mẹ còn đang ở nhà đợi cô bé về đi ngủ, thế là cũng không khách khí nữa, quơ quơ cánh tay nhỏ bé, sau đó biến mất trước mắt của bọn họ.

Nhìn thấy Uyển Uyển biến mất, Hà Tứ Hải quay sang nhìn cô bé Huyên Huyên đang đứng thẳng tắp bên cạnh nói: “Em cũng về nhà đi ngủ đi.”

“Vậy chị thì sao ạ?” Huyên Huyên nhìn về hướng phòng ngủ.

Trong phòng còn có chút ánh sáng yếu ớt, Lưu Vãn Chiếu hẳn là còn chưa ngủ.

“Chị em hôm nay ngủ ở bên này.” Hà Tứ Hải đáp.

“Được thôi, tạm biệt ông chủ.”

Cũng không phải là lần đầu tiên, Huyên Huyên trực tiếp quay người chạy đi, chạy về nhà tìm mẹ.

Hà Tứ Hải cũng quay người đi vào trong phòng.

Cũng không biết Đào Tử đã ngủ hay chưa.

Nhẹ nhàng đẩy cánh cửa phòng ra.

Sau đó......

Lưu Vãn Chiếu đang mặc một chiếc sườn xám thêu hoa, tóc được búi cao lên, để lộ ra cần cổ thon dài.

Về phần nguồn gốc của sườn xám, những người con gái có vóc dáng tốt, trong tủ quần áo có vài bộ sườn xám cũng là chuyện bình thường, chẳng qua đều là những bộ sườn xám nghiêm túc đứng đắn.

Nhưng mà chúng cũng đồng thời tôn lên những đường cong hoàn mỹ của người con gái.

Thấy hắn tiến vào, cô cong lưng xuống, chỉnh ánh đèn ngủ đầu giường sang mức mơ màng rồi nói: “Đêm đã khuya rồi, chúng ta ngủ thôi.”

Như thế này ai có thể chịu được...........

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment