Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 469 - Chương 469: Chờ Đợi.

Chương 469: Chờ Đợi. Chương 469: Chờ Đợi.

Hà Tứ Hải quay sang nhìn cô bé Huyên Huyên nãy giờ vẫn đang cầm đèn lồng không lên tiếng nói: “Đi thôi, chúng ta cũng về nhà nào.”

Huyên Huyên nhẹ nhàng đem đôi tay nhỏ bé của chính mình nhét vào trong lòng bàn tay to lớn của Hà Tứ Hải.

Sau đó.......

Hà Tứ Hải phát hiện một vấn đề nghiêm trọng.

Bọn họ phải trở về như thế nào?

Huyên Huyên có thể định vị được quỷ, lấy tọa độ của quỷ làm mốc, tiến hành xuyên qua rất nhanh.

Cái này có chút giống với phi lôi thần thuật trong “Hỏa ảnh ninja”.

Lúc đi đến đây, Trầm Hồng Liên chính là mốc của cô bé.

Nhưng mà trở về thì làm như thế nào đây?

Từ Hạc Châu đến Hợp Châu, phải hơn một nghìn cây số, cho dù hai người lấy hình thái quỷ hồn xuyên hành trở về, cũng cần tiêu tốn không ít thời gian.

Cho nên lại phải lợi dụng đạo cụ quỷ Dương Thanh Thanh?

Dương Thanh Thanh chính là cô gái Bạch tộc mà Phan Khải-người bạn nhiếp ảnh gia của La Hoan thích.

Chẳng qua cũng không biết bây giờ cô ấy còn ở Hợp Châu hay không, dù sao Phan Khải là một vị nhiếp ảnh gia lữ hành, nay đây mai đó.

Cho nên nếu như hắn và Huyên Huyên không muốn phải tự mình chạy về, chỉ có thể quấy nhiễu người ta...

...................

“Thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta cũng đi nghỉ sớm thôi.”

Chu Ngọc Quyên nói với cô bé Uyển Uyển đang ngồi trên đầu giường lật xem truyện cổ tích.

Uyển Uyển còn muốn Lâm Kiến Xuân đọc cho cô bé nghe, đương nhiên là không muốn ngủ.

“Nhưng mà con còn muốn nghe cha kể chuyện.”

“Ngày mai cha sẽ kể chuyện cho con mà.” Chu Ngọc Quyên ôm cô bé qua nói.

“Hôm nay chơi cả một ngày, đã mệt lắm rồi, đi nghỉ sớm đi con.”

“Nhưng mà con không có mệt, con còn có tinh thần lắm nha.” Uyển Uyển tay chống eo đắc ý nói, tỏ vẻ cô bé còn có thể chơi tiếp.

“Nhưng mà cha mẹ đã mệt rồi, muốn đi nghỉ rồi.” Chu Ngọc Quyên nói.

Uyển Uyển nghe thấy thế, quay đầu lại nhìn bà một cái, sau đó lại quay sang nhìn Lâm Kiến Xuân.

Lâm Kiến Xuân hơi hơi nhíu mày, sau đó ngáp một cái, tỏ vẻ ông cũng mệt mỏi.

“Vậy được rồi.” Uyển Uyển gật gật đầu, sau đó chui vào trong chăn.

Cô bé ngủ ở giữa, cha và mẹ mỗi người ngủ một bên.

Như vậy cô bé rất yên tâm, ngủ cũng rất thoải mái.

Hai vợ chồng Lâm Kiến Xuân cũng nằm xuống hai bên cô bé.

“Chúc cha mẹ ngủ ngon~” Uyển Uyển nói.

“Bảo bối, chúc con ngủ ngon.”

Lâm Kiến Xuân và Chu Ngọc Quyên hôn lên đôi má của cô bé mỗi bên một cái.

Uyển Uyển lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng, sau đó nhắm mắt lại.

Lâm Kiến Xuân đang chuẩn bị tắt đèn, Uyển Uyển đột nhiên mở trừng mắt ra.

“Làm sao vậy?” Lâm Kiến Xuân hỏi.

“Ông chủ đang gọi con.” Uyển Uyển lăn lông lốc bò dậy.

“Bây giờ?” Lâm Kiến Xuân kinh ngạc hỏi.

Sau đó hai vợ chồng vừa mới nằm xuống đã lật mình ngồi dậy.

“Dạ, dạ~”

Uyển Uyển nhảy xuống giường, đi đôi giày nhỏ của cô bé vào.

“Tạm biệt cha mẹ, hai người ngủ trước đi nhé.” Uyển Uyển vẫy vẫy đôi tay nhỏ nói.

“Chờ......”

Chu Ngọc Quyên còn chưa kịp nói, Uyển Uyển liền biến mất ngay trước mắt bọn họ không nhìn thấy bóng dáng tăm hơi.

“Haizzz.”

Hai vợ chồng không hề có chút buồn ngủ nào, ngồi dựa vào thành giường, lặng lẽ đợi con gái trở về.

Ngoài thôn Tùng Khê.

Đang có ba người đi về nơi này.

“Đại đầu, sao tao lại đi tin mấy lời nói nhảm của mày, nửa đêm nửa hôm rồi, còn chạy đến cái thôn hoang này với mày.” Ngũ Lập Vĩ dáng người thon gầy xoa xoa cánh tay nói.

Hắn là người của thôn Tiểu Ngũ cách thôn Tùng Khê không xa.

Hai người đi cùng với hắn đều là bạn bè cùng thôn với hắn, một người tên là Ngũ Chí Siêu, một người tên là Ngũ Chí Hằng.

Ba người đều là bạn đồng trang lứa, chơi chung với nhau từ nhỏ đến lớn, sau khi tốt nghiệp cấp hai Ngũ Chí Siêu ở nhà làm nông, Ngũ Lập Vĩ cùng Ngũ Trí Hằng một người đi đến Tinh thành, một người đi Hạc Châu làm công.

Trong số đó thái độ làm người của Ngũ Chí Siêu coi như là hiền hậu nhất, Ngũ Chí Hằng nhiều mưu mô, hắn chính là đại đầu trong miệng của Ngũ Lập Vĩ.

Về phần chính bản thân hắn, hắn tự nhận là người đẹp trai nhất trong ba thằng.

Một đầu tóc dài giống như lửa, áo khoác da, quần dài bó sát, giày da mũi nhọn, phối thêm với ánh mắt u buồn của chính hắn cùng với dung nhan hoàn mỹ, tuyệt đối chính là bông hoa đẹp nhất của thôn Tiểu Ngũ.

Vào năm ngoái trong lúc vô ý Ngô Trí Hằng đã quay một video rồi đăng tải lên mạng, ai mà ngờ được lên xu hướng nổi một trận, còn gom được một ít fan.

Ngũ Trí Hằng nắm thời cơ quyết định dứt khoát, xin nghỉ việc, lại tìm hai thằng bạn quay về, ba người bắt đầu hoạt động trên tài khoản đăng video ấy.

Ba người chẳng có tài nghệ gì, cho nên ngoại trừ quay mấy cái video về cuộc sống nông thôn, nhiều nhất vẫn chính là mấy loại video giả mạo.

Hơn một năm trở lại đây, cũng đã có hơn mấy chục vạn fan.

Nhưng mà theo với sự tăng trưởng của khách hàng, bọn họ cũng gặp phải bình cảnh, dù sao nông thôn cũng chỉ lớn như thế, thời gian hơn một năm, cái gì có thể quay trê cơ bản đã bị bọn họ quay hết rồi.

Cho nên mỗi ngày bọn họ đều bởi vì đề tài mới mà vò đầu bứt tai.

Cho nên đêm đen thôn vắng chính là một chủ đề mà bọn họ mới nghĩ ra gần đây.

Nếu như hiệu quả tốt, bọn họ chuẩn bị làm thành một cái series.

Thôn Tùng Khê cách thôn của bọn họ không xa, cộng với việc trước kia cũng đã từng tới, đương nhiên trở thành lựa chọn hàng đầu.

“Chỉ có mày nói nhảm nhiều mỗi lần ăn nhiều, rắm cũng nhiều, nếu mà mày có bản lĩnh, mày nghĩ ra cái gì cho tốt xem nào, tao nghe theo mày.” Đại đầu Ngũ Trí Hằng bất mãn nói.

“Đúng đó, đúng đó....” Ngũ Chí Siêu ở bên cạnh phụ họa nói.

“Tao ăn nhiều như vậy, còn không phải chẳng béo tốt như hai đứa mày à? Cứ phải để đến đêm mới đến được à, thật cmn rợn người, ban ngày đến không phải là được rồi sao, tao nói cho mày biết, đừng có quay mấy cái mà dọa người quá, không qua thẩm định được đâu.”

“Đúng đó, đúng đó....” Ngũ Chí Siêu ở bên cạnh phụ họa nói.

“Đúng cái rắm ấy.” Ngũ Trí Hằng và Ngũ Lập Vĩ trăm miệng một lời nói.

“Đúng đó, đúng đó...”

Ngũ Trí Hằng và Ngũ Lập Vĩ: “.........”

“Tao thấy mày không phải đang sợ hãi, mà là sợ lạnh, ban tối lúc ra khỏi cửa, tao đã nói với mày là mặc thêm đồ vào, mà mày có nghe tao không?” Ngũ Trí Hằng một lần nữa quay sang nói với Ngũ Lập Vĩ.

“Ai mà biết ban đêm lạnh như này, muốn nhóm một đống lửa sưởi ấm quá đê.” Ngũ Lập Vĩ xoa xoa cánh tay nói.

“Vào đến trong thôn rồi hẵng bàn đi, nói không chừng chúng ta còn có thể mở một đại hội lửa trại.” Ngũ Trí Hằng đắc ý nói.

“Ý của mày là gì?” Ngũ Lập Vĩ nghe vậy sửng sốt một chút.

“Hi hi...” Ngũ Chí Siêu ở bên cạnh giơ cái gói to ở trong tay lên.

Ngũ Lập Vĩ kéo cái gói qua nhìn một cái, sau đó vẻ mặt lập tức tràn đầy kinh hỉ.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment