Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 468 - Chương 468: Chờ Đợi.

Chương 468: Chờ Đợi. Chương 468: Chờ Đợi.

Cảnh tượng giống như nhau.

Đối thoại giống như nhau.

Biến mất giống như nhau.

Cứ lặp đi lặp lại như thế.

Ở lần gặp lại thứ ba, Hà Tứ Hải liền thoát khỏi ảo cảnh.

Hắn không biết Trầm Hồng Liên vì lí do gì mà biến thành một cái cây.

Nhưng mà một người phụ nữ vì để chờ đợi người đàn ông của mình quay trở về, cho dù biến thành một thân cây, cũng không có quên đi lời hứa hẹn với người đàn ông ấy.

Cho nên bà ấy vẫn một mực ở đây lặng lẽ đợi người chồng quay trở lại, có lẽ chỉ khi người chồng quay về rồi, một màn ảo cảnh này mới có thể biến mất, không xuất hiện lặp lại nữa.

Khối ảo cảnh này cũng không lớn, chỉ bao phủ mỗi một nơi chính là nhà cũ của Trầm Hồng Liên, đi về phía trước một đoạn liền có thể thoát ly khỏi ảo cảnh, một lần nữa trở về đêm tối giữa thôn vắng.

“Cháu là Hoàng Lợi Quốc?” Hà Tứ Hải xoay người lại hỏi cậu nhóc cùng theo ra phía sau lưng hắn.

Hà Tứ Hải nhớ lại Trầm Hồng Liên từng có nhắc đến trong thư rằng, đứa con trai nhỏ bởi vì sinh bệnh, không kịp trị liệu nên đã chết non.

Những hàng chữ trong bức thư ấy tràn ngập bi thống cùng tuyệt vọng, trên tờ giấy viết thư đầy vết nước mắt.

Nhưng mà từ đầu đến cuối, bà ấy chưa từng oán trách người chồng tại sao còn chưa trở lại.

Cậu nhóc gật gật đầu, hiếu kỳ nhìn vào Hà Tứ Hải......còn có Huyên Huyên trên tay của hắn.

Hà Tứ Hải thuận thế đem Huyên Huyên thả xuống dưới.

Sau đó hỏi: “Vậy cháu có biết tôi là ai không?”

Hoàng Lợi Quốc nghe vậy gật gật đầu.

Hà Tứ Hải lại hỏi: “Cháu đã chết bao nhiêu năm rồi? Như thế nào còn chưa trở về Minh Thổ? Có phải còn có tâm nguyện chưa thành đúng không?”

Hoàng Lợi Quốc nghe vậy thì lắc lắc đầu, sau đó nhỏ giọng nói: “Mẹ nói cháu đừng có đi vội, nói cháu hãy đợi mẹ.”

Hà Tứ Hải ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng sờ sờ đầu của cậu bé.

Hoàng Lợi Quốc lúc này cùng với cậu bé trắng trẻo sạch sẽ ở trong ảo cảnh thật sự là kém rất nhiều.

Người ốm đi không nói, sắc mặt cũng cực kỳ thiếu sức sống, quần áo trên người rách nát tả tơi, vừa nhìn liền biết trong lúc còn sống, những ngày tháng trải qua cũng khốn khó khổ sở.

“Vậy mẹ cháu đâu rồi?” Hà Tứ Hải hỏi.

Hoàng Lợi Quốc nghe vậy quay đầu lại, chỉ chỉ vào cây đa đại thụ.

“Mẹ nói phải chờ cha trở về.”

“Vậy tại sao bà ấy lại biến thành một cái cây?” Hà Tứ Hải tò mò hỏi.

Hoàng Lợi Quốc nghe vậy lắc lắc đầu, cậu bé cũng không rõ, cậu bé còn nhỏ tuổi mà, đâu có biết nhiều chuyện như thế.

“Haizzz~” Hà Tứ Hải bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

Bởi vì một câu nói của mẹ, cậu bé không vào hoàng tuyền lộ, một lần đợi này, đã đợi gần cả trăm năm rồi.

Nhưng mà đợi được mẹ rồi mẹ lại không dẫn cậu bé cùng nhau rời đi, mà lại theo mẹ tiếp tục ở lại đây chờ cha quay về.

Có điều Hoàng Lễ Trung tuổi cũng không còn nhỏ nữa, cũng không biết có còn lưu lại trên nhân thế hay không.

“Tiếp dẫn giả đại nhân.....” Hoàng Lợi Quốc nhẹ nhàng kêu một tiếng.

“Làm sao vậy?” Hà Tứ Hải hỏi.

“Ngài có thể giúp cháu tìm cha cháu được không?” Hoàng Lợi Quốc nhìn hắn hỏi.

“Được chứ.” Hà Tứ Hải ngay lập tức nhận lời.

“Nhưng mà, cháu lấy cái gì để trả thù lao cho tôi?” Hà Tứ Hải mỉm cười hỏi.

Hoàng Lợi Quốc nghĩ một lúc, vươn tay lấy một con châu chấu được bện từ cỏ từ trong túi áo rách nát ra.

“Mẹ cháu bện cho cháu đấy, có đẹp không ạ?” Cậu bé đắc ý hỏi.

Hà Tứ Hải gật gật đầu, con châu chấu bện từ cỏ này thật sự rất sống động, cây cỏ màu xanh đậm, giống như vừa mới được ngắt xuống vậy.

Nhưng mà điểm này cũng không kỳ quái, con người ta sau khi chết, một số vật phẩm đặc thù, sẽ chuyển biến thành một loại trạng thái khác, bị bọn họ mang theo bên người.

Chỉ có sau khi giao dịch với Hà Tứ Hải, mới có thể chuyển hóa thành vật phẩm bình thường một lần nữa.

“Cho ngài đấy.” Cậu bé nói.

Sau đó đen con châu chấu bện bằng cỏ đặt vào trong lòng bàn tay của Hà Tứ Hải, nhưng mà ánh mắt lại cực kỳ không nỡ.

“Đợi sau khi tôi giúp cháu tìm được cha trở về, cháu hẵng đưa cho tôi, bây giờ cháu giúp tôi bảo quản nó trước, nhất định phải bảo quản cho thật tốt đấy, đừng có làm hỏng đấy nhé.” Hà Tứ Hải mỉm cười trả lại cho cậu bé.

“Uhm~” Hoàng Lợi Quốc lộ ra một nụ cười vui vẻ.

“Cháu một mình một “người” ở nơi này cô đơn lạnh lẽo biết bao, có muốn rời đi cùng chúng tôi không?” Hà Tứ Hải đứng thẳng người dậy, vươn tay về phía cậu bé nói.

Hoàng Lợi Quốc kinh ngạc nhìn bàn tay đang giơ về phía cậu của Hà Tứ Hải, sau đó lại quay đầu nhìn về cây đa đại thụ ở trong bóng đêm.

Tiếp đó nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

“Cháu muốn ở lại đây cùng với mẹ của cháu.” Cậu bé cúi đầu nói.

Hà Tứ Hải nâng tay lên, nhẹ nhàng xoa xoa đầu của cậu bé.

“Tôi sẽ nhanh chóng giúp cháu tìm được cha, bây giờ đi qua với mẹ của cháu đi.” Hà Tứ Hải ôn nhu nói.

Hoàng Lợi Quốc nghe vậy ngẩng đầu lên, nhìn Hà Tứ Hải nở một nụ cười thật ấm áp.

“Cảm ơn tiếp dẫn giả đại nhân.” Cậu bé nói.

Sau đó xoay người lại chạy về phía cây đa đại thụ.

Nhìn thấy Hoàng Lợi Quốc biến mất dưới tầm mắt của bọn họ.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment