Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 467 - Chương 467: Cây.

Chương 467: Cây. Chương 467: Cây.

Hà Tứ Hải quay đầu lại, liền nhìn thấy đứa trẻ lớn hơn đang véo má đứa trẻ nhỏ.

“Anh trai, anh tha cho em đi, ha ha.”

“Vậy em có còn đi cáo trạng với mẹ nữa không?”

“Không cáo trạng nữa, em không dám nữa.”

Chính vào lúc này, cánh cửa đang khép hờ đột nhiên mở ra, từ trong đó bước ra một nam một nữ.

Người nữ trên thân mặc sườn xám, tư thế tao nhã, khí chất vô cùng tốt.

Người nam một thân quân trang, trên tay còn cầm một chiếc rương đan bằng cây mây.

Bởi vì từng nhìn thấy ảnh của hắn, cho nên Hà Tứ Hải vừa liếc mắt đã nhận ra ngay, hai người này chính là vợ chồng Hoàng Lễ Trung và Trầm Hồng Liên.

“Lợi Dân, sao con lại bắt nạt Lợi Quốc nữa thế?” Trầm Hồng Liên hướng về hai đứa trẻ nói.

Hóa ra hai đứa trẻ này, đúng lúc chính là con trai của bọn họ Hoàng Lợi Dân và Hoàng Lợi Quốc.

Chỉ là sau này hai người bọn họ vì tính đặc thù của xã hội đương thời, bọn họ sửa lại họ, sửa theo họ mẹ.

“Con không có, con đang cùng em ấy chơi mà.” Hoàng Lợi Dân vội vàng buông em trai ra, chắp tay ra sau lưng.

“Mới không phải đâu, mẹ, anh trai ăn hiếp con.”

Hoàng Lợi Quốc lập tức chạy lại chỗ Trầm Hồng Liên, sau đó trốn ở phía sau lưng bà.

Hoàng Lợi Dân lặng lẽ meo meo trừng mắt nhìn thằng bé một cái.

“Được rồi, em trai còn nhỏ, con phải nhường cho nó nhiều hơn.” Hoàng Lễ Trung sờ sờ đầu cậu nói.

“Cha, người lại phải đi rồi sao?” Hoàng Lợi Dân ngẩng đầu lên hỏi.

“Ừ.” Hoàng Lễ Trung thấp giọng đáp một tiếng.

“Cha, người có thể không đi được không?” Hoàng Lợi Dân giữ lấy cánh tay hắn nói.

“Haizz, quân lệnh ở trên người, cha cũng không có cách nào.”

“Vậy bao giờ thì cha sẽ trở về?”

“Sẽ rất nhanh thôi.” Hoàng Lễ Trung đáp.

“Lần tới anh quay về, thì thật sự sẽ không đi nữa sao?” Trầm Hồng Liên vẻ mặt đầy u oán hỏi.

Hoàng Lễ Trung gật gật đầu: “Anh bảo đảm với em, lần tới sau khi trở về, anh sẽ không đi nữa.”

“Vậy lần tới bao giờ thì anh về?”

Hoàng Lễ Trung nghe thấy thế trầm mặc một hồi.

Không khí nhất thời có vẻ có chút áp lực.

Hà Tứ Hải bế lấy Huyên Huyên đứng ở bên cạnh nhìn họ, bọn họ lại dường như không nhìn thấy hai người vậy, không một ai liếc mắt sang nhìn hai người họ lấy một cái.

“Mẹ.”

Chính vào lúc này, Trầm Lợi Quốc đang trốn sau lưng của Trầm Hồng Liên bỗng kêu lên một tiếng, đôi tay nhỏ bé túm lấy cánh tay của Trầm Hồng Liên, khuôn mặt non nớt tràn đầy mờ mịt, thằng bé còn quá nhỏ, không biết đã xảy ra chuyện gì.

“Vậy.....lão gia thuận buồm xuôi gió, rời nhà đi ra bên ngoài, phải chăm sóc bản thân cho tốt, hết thảy mọi việc trong nhà đều không cần bận tâm, em.....em đợi anh trở về.” Trầm Hồng Liên khóe mắt hoen đỏ nói.

Hoàng Lễ Trung thở dài một hơi thật sâu, buông rương hành lý xuống, ngồi xổm xuống, đem hai đứa con trai kéo đến trước người gắt gao ôm lấy.

“Ở nhà phải nghe lời của mẹ đấy, không được nghịch ngợm, cha rất nhanh sẽ trở về.” Hoàng Lễ Trung nói.

Sau đó xách chiếc xương mây lên nhìn thật sâu vào Trầm Hồng Liên một cái, quay người cất bước rời đi.

“Cha...” Hai đứa nhóc kia đuổi theo.

Trầm Hồng Liên cũng gấp gáp bước lên vài bước, dựa vào cành cây đa mỏi mắt nhìn theo.

Không biết Hoàng Lễ Trung đã nói với hai đứa trẻ điều gì, hai đứa rất ngoan ngoãn mà quay người trở lại.

“Về đi thôi.” Hoàng Lễ Trung quay đầu lại huơ hươ cánh tay nói.

“Lão gia, em đợi anh trở về.” Nước mắt Trầm Hồng Liên trượt dài theo gò má rơi xuống, không ngừng quơ cánh tay.

Hoàng Lễ Trung không biết có nghe thấy hay không, chỉ thấy hắn một lần nữa huơ huơ tay, lớn tiếng nói: “Quay về đi.”

Sau đó liền quay người cất nhanh bước chân rời đi.

“Em đợi anh trở về.” Trầm Hồng Liên khóc nức nở nói.

Nhưng mà Hoàng Lễ Trung không quay đầu lại nữa, mà là trực tiếp rời đi thật nhanh, cho đến lúc biến mất không còn chút bóng dáng.

Hà Tứ Hải ôm lấy Huyên Huyên chuẩn bị tiến lên phía trước, muốn hỏi thăm tình huống, liền nhìn thấy cả thế giới giống như bọt nước đột nhiên biến mất không còn chút tung tích gì.

Sau đó Hà Tứ Hải phát hiện, hắn đang đứng sừng sững ở trong một lùm cỏ hoang, mà phía sau là một gian phòng bị tàn phá đến không thể tả.

Rất nhiều chỗ trên tường đều đã sắp sửa sập xuống, từ bên ngoài có thể nhìn trộm được cỏ dại và những lùm cây thấp mọc đầy ở trong sân.

“Trầm Hồng Liên đâu?” Hà Tứ Hải có chút kỳ quái hỏi.

Huyên Huyên nghe thấy thế liền chỉ vào cây đa đại thụ ở bên cạnh.

Đây là Trầm Hồng Liên? Bà ấy biến thành một cái cây rồi sao?

Hà Tứ Hải đánh giá gốc cây đa đại thụ này một lát, cũng không biết đã sinh trưởng biết bao nhiêu năm rồi, cành lá tươi tốt, xanh um mơn mởn, dưới ánh sáng của mặt trăng chiếu xuống, hình thành một cái bóng thật lớn, theo gió nhẹ lắc lư, giương nanh múa vuốt.

Bỗng nhiên Hà Tứ Hải phát hiện trên chỗ thân cây có điểm kỳ quái.

Hai cái rễ cây tráng kiện vây quanh tạo thành hình một cái cổng vòm, hình thành một vị trí có thể dung nạp một người.

Mà bên trong có một đứa bé trai đang cuộn mình, đúng lúc đang hiếu kỳ nhìn vào bọn họ.

“Hoàng Lợi Quốc?”

Hà Tứ Hải liếc mắt một cái liền nhận ra ngay, có điều so sánh với cảnh tượng hư ảo ban nãy, thân hình của thằng bé đã cao hơn rất nhiều.

Hà Tứ Hải vừa muốn đi qua bên đó, liền nhìn thấy trên ngọn của cây đa đột nhiên nở rộ từng chùm từng chùm ánh sáng giống như những con đom đóm.

“Oaa, đẹp quá đi.” Huyên Huyên vươn đôi tay nhỏ bé ra nắm lấy.

Một chùm ánh sáng rơi vào lòng bàn tay của cô bé, biến mất không còn chút tung tích.

Ánh sáng từ trên ngọn cây rơi xuống càng ngày càng nhiều, Hà Tứ Hải cũng không biết có nguy hiểm gì không, đang chuẩn bị ôm lấy Huyên Huyên chuẩn bị tránh né.

Liền thấy ánh ánh đột nhiên liên kết thành một mảnh, trước mắt lóe sáng, mặt trời một lần nữa treo cao trên không trung, mà bọn họ lại đang đứng trên con đường đất.

“Một, hai, bốn, bốn, sáu, tám, trốn xong chưa?”

Hết thảy lại một lần nữa bắt đầu.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment