“Vậy còn ba ba thì sao, ba ba không đi ngủ sao ạ?” Đào Tử hỏi.
“Tối nay ba ba còn có chút việc.” Hà Tứ Hải đáp.
“Được rồi, đi đi, tối nay đi sẽ ngủ cùng cháu.”
Lưu Vãn Chiếu mặc áo ngủ từ phía sau đi đến, đem Đào Tử bế lên đi vào trong phòng.
Nhìn thấy hai người họ đi vào trong phòng, Hà Tứ Hải quay sang nhìn với cô bé Huyên Huyên còn đang trợn trắng mắt nói: “Bây giờ em liền đi đi, đi sớm về sớm, như vậy thì em cũng có thể đi ngủ sớm rồi.”
“Haizzzz.” Huyên Huyên thở dài một hơi, vẻ mặt thật sự không còn cách nào khác trượt từ trên ghế xuống.
Sau đó mò phía sau mông một cái, lấy dẫn hồn đăng của cô bé ra, người cũng biến thành trạng thái quỷ hồn, trên thân mặc đồ âm dương, trên tay xách theo dẫn hồn đăng, tiếp đó xoay người vào trong hư không biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi.
Hà Tứ Hải ngồi ở trong phòng khách, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, kiên nhẫn chờ đợi.
Trên thực tế vì quan hệ của khế ước, giữa Hà Tứ Hải và Huyên Huyên còn có Uyển Uyển đều có thể cảm ứng lẫn nhau.
Mà cảm ứng với Huyên Huyên, trong nháy mắt đã phải đi thật xa.
Huyên Huyên chỉ cần định vị được quỷ cần tìm, như vậy thì tốc độ cũng không chậm hơn so với Uyển Uyển một chút nào.
Nhưng mà Huyên Huyên lúc đi nhanh, lúc về cũng nhanh, không quá mấy phút, liền nhìn thấy Huyên Huyên một lần nữa xuất hiện ở trong phòng khách.
Nhưng mà chỉ thấy một mình cô bé, ngược lại không hề nhìn thấy Trầm Hồng Liên mà Hà Tứ Hải đang muốn gặp.
“Làm sao vậy?”
Hà Tứ Hải nhíu mày hỏi, nhớ lại những lời mà ban nãy của Huyên Huyên, cô bé nói Trầm Hồng Liên có chút kỳ quái.
“Bà nội không thể đi được ạ.” Huyên Huyên nói.
“Là vậy sao?” Hà Tứ Hải nhớ đến chị gái của La Hoan là La Thanh Thần.
Cô ta bị thần lực của Bình An nương nương làm cho ô nhiễm, bị giam cầm ở chùa miếu mà không thể rời đi.
Chẳng lẽ Trầm Hồng Liên cũng gặp phải tình huống như vậy
“Như vậy đi, anh cùng em đi xem xem coi sao?” Hà Tứ Hải nói.
“Được thôi.”
Huyên Huyên nghe vậy đáp một tiếng, sau đó giang hai tay ra.
“Em muốn làm gì?”
“Em Đào Tử có người ôm ấp, em cũng muốn được ôm.” Huyên Huyên mở to đôi mắt nhìn Hà Tứ Hải nói.
“Em cái con nhỏ này thật là phiền phức nha.”
Hà Tứ Hải ngoài miệng nói như vậy, nhưng vẫn là xoay người đem cô bé ôm lên.
“Hì hì ~” Huyên Huyên vui vẻ cười rộ lên.
“Được rồi, ta đi thôi, đi sớm về sớm.” Hà Tứ Hải nói.
“Dạ.”
Huyên Huyên được Hà Tứ Hải ôm vào lòng rung dẫn hồng đăng đang cầm trên tay một cái, hai người lập tức xuất hiện trong một không gian tối tăm mờ mịt.
Dưới chân bọn họ có một con đường thẳng tắp kéo dài về phía trước, Hà Tứ Hải ôm theo Huyên Huyên bước từng bước lớn đi về phía trước, vừa đi được vài bước, trước mắt bọn họ đã xuất hiện cảnh sắc.
Bọn họ xuất hiện trong một thôn làng hoang vắng.
Ánh trăng mùa thu trong trẻo treo ở trên không trung, từng cơn gió ban đêm lướt qua ngọn cây, những cái bóng đổ trên mặt đất giống như ma quỷ giương nanh múa vuốt.
Có điều tiếng côn trùng vang lên bốn phía, làm cho thôn làng hoang vắng tĩnh mịch này có thêm vài phần sức sống.
Nếu như là người bình thường, ở trong hoàn cảnh này thật sự sẽ bị dọa chết khiếp.
Nhưng cũng may Hà Tứ Hải và Huyên Huyên đều không phải là người bình thường, từ lâu đã quen với mấy cái này rồi.
Hà Tứ Hải ôm lấy Huyên Huyên, đi về phương hướng mà ngón tay cô bé đang chỉ, đồng thời đánh giá bốn phía.
Sơn thôn hoang phế, cảnh tượng đổ nát, cỏ dại mọc thành bụi, cành lá mọc tung hoành, chuột kiến hoành hành, dưới đất căn bản nhìn không thấy đường đi.
Hà Tứ Hải không thể không bảo trì trạng thái quỷ hồn, cũng không biết tại vì sao Trầm Hồng Liên lại ở lại nơi như thế này.
Thôn này thật ra cũng không lớn, huống hồ Hà Tứ Hải vẫn là trạng thái một đường đi qua, cho nên rất nhanh liền đi đến đầu phía đông của thôn.
Nhưng mà vừa tiến vào đầu phía đông của thôn, ánh sáng trước mắt liền đột nhiên sáng rực lên, bọn họ đang đứng chính giữa một con đường đất.
Hà Tứ Hải ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua không trung.
Giữa không trung vẫn như cũ là trăng sáng sao thưa, nhưng mà tương tự còn có một cái mặt trời.
Cả thế giới giống như phim nhựa bị lồng bóng lên nhau, hai thế giới hoàn toàn không tương đồng trùng điệp lại một chỗ.
Một cái là ban đêm, một cái là giữa trưa.
Một cái chân thực, một cái hư ảo.
Hà Tứ Hải nhìn về phía trước, liền nhìn thấy bên đường có một cây đa cực kỳ lớn, dưới gốc cây đa còn có hai đứa trẻ đang nô đùa.
Hai đứa trẻ đều là con trai, một đứa trông có vẻ tầm năm sáu tuổi, đứa còn lại tầm ba bốn tuổi.
Đứa trẻ lớn tuổi hơn đang lấy hai tay bịt mắt, mặt dán lên gốc cây đa.
“Một, hai, bốn, bốn, sáu, tám, mười, trốn xong chưa?”
“Trốn xong rồi.”
Đứa trẻ nhỏ tuổi hơn đang đem đầu chôn vào trong bụi cỏ ven đường, cái mông còn lộ ra bên ngoài, nói bằng cái giọng sữa non nớt.
“Vậy anh đi tìm em đấy nhé.” Đứa trẻ lớn nói.
“Được.” Đứa nhỏ đồng ý đáp.
“Hi hi, em trai nhỏ thật là ngốc.” Huyên Huyên được Hà Tứ Hải ôm trên tay cười hi hi nói.
Cô bé chính là một tay chơi cừ khôi trong làng trốn tìm đấy, lợi hại lắm đấy nhé.
Hà Tứ Hải bế Huyên Huyên đi về phía của hai cậu nhóc.
“Này, cậu nhóc.....” Hà Tứ Hải hô lên.
Nhưng mà hai đứa bé ấy dường như không hề nhìn thấy bọn họ vậy.
Tiếp tục chơi trò chơi của chúng nó.
Đứa trẻ nhỏ bị đứa trẻ lớn túm lấy mông lôi ra ngoài.
“Ha ha, ca ca thật là giỏi quá đi, thoáng cái mà đã tìm thấy đệ rồi.” Đứa trẻ nhỏ vui vẻ nói.
Hà Tứ Hải đánh giá hai đứa nhỏ này, trên thân hai đứa đang mặc trường bào, bên ngoài còn khoác thêm một cái áo ngắn, mặt mũi cũng coi như tinh tế, xem ra điều kiện gia đình cũng không tồi.
Hà Tứ Hải quay đầu nhìn về con đường ban nãy, đó là một gian phòng có sân lát gạch nhìn không tồi.
Lúc này cánh cửa khép hờ, không hề có tiếng người, chỉ có tiếng huyên náo của hai đứa trẻ.
“Anh trai, anh đừng có trèo lên cây nha, mẹ mà biết, sẽ đánh mông anh đấy nhé.”
“Mẹ lại không có ở đây, làm sao mà mẹ biết được?”
“Em sẽ nói với mẹ mà.”
------
Dịch: MBMH Translate