Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 465 - Chương 465: Thôn Hoang.

Chương 465: Thôn Hoang. Chương 465: Thôn Hoang.

Hà Tứ Hải vốn cho rằng thứ mà Đinh Mẫn nói còn phải cần một đoạn thời gian, không ngờ rằng đến buổi tối lúc đang dọn hàng, đã tra được rõ ràng những điều cơ bản về cuộc đời của Trầm Hồng Liên lúc sinh thời.

Không thể không nói mạng lưới internet bây giờ thật sự rất tiện lợi, các loại tin tức đều được lưu trữ bên trong bộ máy phục vụ nội bộ của cục cảnh sát, chỉ là lúc chạy số liệu cần một lượng lớn thời gian mà thôi.

Đinh Mẫn đầu tiên là tra được Trầm Hồng Liên, sau đó căn cứ trên thông tin của Trầm Hồng Liên tra ra được bà có một đứa con trai, mặc dù đây đều là những thông tin của hơn mười năm về trước.

Nhưng những thông tin này được sàng lọc có điều kiện, tự nhiên tiết kiệm được rất nhiều thời gian.

Con trai của Trầm Hồng Liên tên là Trầm Lợi Dân, năm nay cũng đã là một ông cụ 79 tuổi rồi.

Bên cạnh đó Trầm Hồng Liên có hai người con trai, một người con gái, là một gia đình rất lớn.

Bởi vì thành phần gia đình không tốt, thuộc vào loại năm phần tử xấu, cho nên khi còn trẻ Trầm Lợi Dân phải nếm trải rất nhiều đau khổ, từng đi gánh than, từng đi bán quán, từng đi thu mua đồng nát, cũng từng phải đi đào phân....

Nhưng cùng với việc thực thi kinh tế có kế hoạch, những người như bọn họ, ngược lại lại xông xáo đi ra.

Những người tự nhận là bưng bát sắt, trải qua một cuộc sống quá đỗi an nhàn, cuối cùng ngược lại lại rơi xuống tận đáy của xã hội.

Đây có lẽ thật sự là khắc họa chân thực nhất cho câu nói ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây.

Đứa con trai nhỏ của Trầm Lợi Dân bây giờ đang sinh sống ở Hợp Châu, buôn bán vật liệu xây dựng.

Điều này cũng nói rõ ràng được, niềm tin của Trầm Hồng Liên cũng là từ một tay con trai của Trầm Lợi Dân mà chảy ra.

...............

“Những lời anh nói đã nhớ kỹ chưa?” Hà Tứ Hải nói với cô bé Huyên Huyên đang ngồi đối diện rung đùi đắc ý.

“Um, um~” Huyên Huyên gật gật đầu.

“Được, vậy em xem thử xem có thể cảm nhận được bà ấy không?” Hà Tứ Hải thu hồi di động nói.

Bởi vì mang theo đứa nhỏ, cho nên buổi tối chín giờ Hà Tứ Hải đã thu dọn sạp hàng, nhưng mà lợi nhuận mà hắn kiếm được, chỉ sợ là xếp hạng nhất đêm nay trên khắp ba con phố này.

Đợi đến khi về đến nhà, Hà Tứ Hải đem một ít tin tức của Trầm Hồng Liên đọc cho Huyên Huyên nghe, để cô bé xem thử Trầm Hồng Liên có còn đang lưu lại ở trên thế gian này hay không.

Có điều, Hà Tứ Hải cảm thấy là có khả năng rất lớn, hơn nửa đời người của Trầm Hồng Liên, thậm chí có thể nói là cả một đời đều đang chờ người chồng quay về, chấp niệm như thế, sau khi chết không quá có khả năng có thể buông xuống, trực tiếp trở về Minh Thổ, đương nhiên là trừ phi tự bản thân bà đã tìm thấy chồng rồi........

Huyên Huyên ngồi ở trên ghế đu đưa đôi chân nhỏ, hai đôi tay nhỏ đều vươn ra một đầu ngón út bỏ vào miệng liếm một cái, sau đó lại vẽ lên đỉnh đầu mình hai cái vòng tròn.

“Em thật sự cho rằng em là Nhất Hưu sao? Lần nào cũng như thế này.” Hà T ứ Hải có chút cạn lời gõ nhẹ lên đầu cô bé một cái.

“Hì hì~” Huyên Huyên lay động đôi mắt to tròn mỉm cười.

Sau đó động tác toàn thân đều dừng lại, ngơ ngơ ngác ngác, dường như đang tiến vào một trạng thái thiền định nào đó.

Thật ra Hà Tứ Hải cực kỳ hiếu kỳ, Huyên Huyên làm cách nào để dựa vào cảm ứng để tìm người.

Hơn nữa Hà Tứ Hải còn phát hiện, bất luận là Huyên Huyên, hay là Uyển Uyển, năng lực của các bé, thật ra đều có chút quan hệ như có như không với khi còn sống.

Trước khi Huyên Huyên qua đời, đang cùng chị gái chơi trốn tìm, có những nơi biến thành bắt quỷ, điều này cùng với năng lực hiện tại của cô bé có phải rất giống hay không?

Trước khi Uyển Uyển qua đời, đã phải chịu đựng sự ngược đãi của bọn buôn người trong một quãng thời gian rất dài, cho nên điều cô bé thích làm nhất chính là trốn đi, để không ai tìm thấy được cô bé, không nhìn thấy được cô bé. Mà năng lực của cô bé sau khi chết chính là xuyên qua hư không, ẩn thân trong khe hở của không gian, để người khác không tìm thấy cô bé.

Chính vào lúc này, đôi mắt của Huyên Huyên lại khôi phục sự linh động, cả người dường như lại khôi phục sức sống.

“Tìm thấy rồi ạ.” Huyên Huyên vui vẻ nói.

“Sự việc lần này có chút dài nha.” Hà Tứ Hải nói.

Hà Tứ Hải nhớ rõ mấy lần trước Huyên Huyên tìm “người”, rất nhanh đã có thể cảm ứng được.

“Uhm, uhm~, bởi vì bà ấy có chút kỳ quái nha.” Huyên Huyên đáp.

“Kỳ quái? Sao lại kỳ quái rồi?” Hà Tứ Hải có chút nghi hoặc.

Huyên Huyên nghe vậy dang hai tay ra lắc lắc đầu, tỏ vẻ cô bé cũng không biết.

“Vậy đợi lát nữa, em giúp anh đưa bà ấy qua đây.” Hà Tứ Hải nghĩ một lát nói.

“Em muốn đi ngủ mà.” Huyên Huyên ngẩng cổ lên nói.

“Nhóc con, ngủ nhiều như thế làm cái gì?” Hà Tứ Hải sờ sờ đầu cô bé.

“Ba ba, con còn muốn chơi cùng chị Huyên Huyên một lúc nữa.” Đào Tử rửa mặt xong chạy từ nhà vệ sinh ra nói.

“Nhóc con, tối muộn như vậy rồi còn không ngủ, còn muốn chơi cái gì? Mau đi ngủ với dì Lưu nhanh lên.”

Huyên Huyên: “.............”

Tức quá điiiiii.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment