Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 464 - Chương 464: Thẩm Hồng Liên. (2)

Chương 464: Thẩm Hồng Liên. (2) Chương 464: Thẩm Hồng Liên. (2)

Lúc này người trên đường Tam Tường bắt đầu tăng lên, thỉnh thoảng có người tìm một vị trí để bày quầy hàng.

Bên cạnh dì Tề là đôi vợ chồng nhỏ bán khoai tây chiên.

Rất hiển nhiên dì Tề rất quen thuộc với bọn họ, còn trò chuyện rất là thân thiện với bọn họ.

Hà Tứ Hải mở cái hộp bên cạnh ra, lấy những bức thư bên trong ra.

Những bức thư này, bức thư sớm nhất được gửi từ "Phía đông thôn Tùng Khê, trấn Nham Kiều, huyện Hội Đồng, thành phố Hạc Châu, tỉnh Tiêu Tương”.

Người phụ nữ viết thư tên là Hồng Liên, họ cụ thể thì không biết, mà tấm ảnh trắng đen kia cũng không biết là từ bao nhiêu năm trước, cho nên muốn thông qua chút tin tức ấy để Huyên Huyên đi tìm đối phương, còn là chuyện vô cùng khó khăn.

Đương nhiên tiền đề chính là người phụ nữ tên là Hồng Liên này đã qua đời, đồng thời còn chưa quay về Minh Thổ, nếu không Huyên Huyên cũng không cảm ứng được đối phương.

Lúc này Đinh Mẫn có thể phát huy tác dụng rồi.

Hà Tứ Hải trực tiếp chụp ảnh rồi gửi cho đối phương.

Đinh Mẫn hiện tại đang đi làm, cho nên rất nhanh đã đáp lại Hà Tứ Hải một cái dấu "ok".

"Lâu như vậy rồi, còn có thể tra được sao?"

"Dựa theo địa chỉ này tra một hồi, hẳn là có ghi chép."

Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh →_→ liếc mắt nhìn liếc trộm.

Nhìn dáng vẻ của nàng, Hà Tứ Hải có chút muốn cười.

Thế là hắn di chuyển chiếc ghế gấp của mình đến bên cạnh nàng, sau đó khoác vai của nàng, tiếp tục gửi tin nhắn.

Lưu Vãn Chiếu đỏ mặt, mạnh miệng nói: "Anh làm gì thế? Không thể gửi tin nhắn một cách bình thường được à, còn đang trên đường cái đây, không nên ôm ôm ấp ấp."

Ngoài miệng nói như vậy, nhưng cũng không thấy nàng tránh ra.

Hà Tứ Hải không trả lời nàng, mà là tiếp tục soạn tin.

"Cố gắng một chút, nếu như không có thì xem có thể tìm được bức ảnh chụp thôn Tùng Khê gần đây hay không."

"Ồ, ông chủ Hà, đã nhiều ngày không thấy anh rồi?" Bỗng nhiên trước quầy hàng có người nói.

Lưu Vãn Chiếu vội vàng tránh khỏi lồng ngực của Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải ngẩng đầu lên, thấy là người quen, chính là chủ tiệm cơm trước đó từng mua đèn dầu hỏa ở chỗ Hà Tứ Hải.

"Anh Quách, đã lâu không gặp nha." Hà Tứ Hải cất hồi điện thoại di động rồi đứng lên chào hỏi.

"Tôi còn tưởng rằng anh không bày sạp nữa cơ chứ? Như thế nào, có món đồ gì tốt không?" Anh Quách quét qua quầy hàng rồi nói.

Hà Tứ Hải không biết tên cụ thể của anh Quách, thế nhưng biết hắn mở một quán cơm cách con đường này không xa, tên là "Phúc Vận Lâu", quán cơm được trang hoàng theo phong cách cũ, viền lam bát, cơm tập thể, bàn tứ phương, ghế kiểu dài...

Kiểu phong cách rất là hoài cổ, mấy chiếc đèn dầu hỏa mà Hà Tứ Hải đào được trước đó đều là bán cho hắn.

"Trước đúng là có một chiếc đèn dầu hỏa, đáng tiếc là đã bán mất rồi. Nhưng mà anh có thể xem chiếc radio này nhìn một chút, tôi đã sửa tốt rồi, có thể sử dụng bình thường. Anh đặt trên mỗi một bàn một cái, có phải là rất có cảm giác hay không?"

"Có chút ý nghĩa?"

Anh Quách gãi gãi đầu, cố hết sức ngồi xổm xuống.

Nhìn anh Quách mang theo túi rời đi, Lưu Vãn Chiếu lại lần nữa cảm khái, "Đêm nay chúng ta mới tới đây một hồi, anh chắc là đã kiếm được mấy ngàn vào túi rồi đúng chứ? Tốc độ kiếm tiền từ bày sạp của anh quả thực còn nhanh hơn so với mở cửa hàng chính quy."

"Đều là vận may mà thôi." Hà Tứ Hải nói với vẻ không để ý lắm.

"Sách ~, biết anh lợi hại, khiêm tốn cái gì chứ?"

"Nếu như anh không lợi hại, làm sao có thể kiếm tiền nuôi em đây?" Hà Tứ Hải nói.

"Ai muốn anh nuôi." Lưu Vãn Chiếu ngoài miệng thì khinh thường nhưng trên mặt lại tươi cười như hoa.

"Ba ba, ba muốn ăn không?"

Đúng lúc này, Đào Tử và Huyên Huyên mỗi người bưng một bát khoai tây đi tới, trong miệng còn đang không ngừng ăn.

"Ồ, các con lấy từ đâu thế?" Hà Tứ Hải hỏi.

"Bà Tề mua cho chúng em." Huyên Huyên nói rằng.

"Vậy con đã cảm ơn hay chưa?" Hà Tứ Hải hỏi.

"Con nói cảm ơn rồi. " Đào Tử nói.

"Được, các con ăn ít một chút, đợi lát nữa ba sẽ mang mọi người đi ăn món ngon." Hà Tứ Hải đưa tay giúp Đào Tử lau khóe miệng.

Sau đó, hắn lấy điện thoại di động ra, trực tiếp quét QR thanh toán trước quầy hàng của dì Tề, thanh toán mười tệ.

Bởi vì phần khoai tây này chính là của vợ chồng bên cạnh bán, trên sạp hàng còn viết năm tệ một phần.

"Tứ Hải, cháu đây là làm gì?" Dì Tề nhận được chuyển khoản, lập tức đi tới với vẻ mặt mất hứng.

...

"Thôn Tùng Khê đã được dời đi từ sớm vì rất nhiều năm trước xảy ra đất lở." Hà Tứ Hải nhận được tin tức của Đinh Mẫn.

"Có biết di chuyển đến chỗ nào không?" Hà Tứ Hải hỏi.

"Tôi không rõ tình hình cụ thể lắm, xác suất rất lớn là các thôn xóm gần đố."

"Vậy có tra được tin tức của người tên là Hồng Liên này không?"

"Quả thực có một người tên là Thẩm Hồng Liên, nhưng mà đây là tin tức của hơn mười năm trước, khi đó cũng đã hơn tám mươi tuổi rồi, hiện tại cũng không biết có còn ở nhân thế hay không. Nhưng mà tôi tra được nàng có con trai, có thể thông qua con trai của nàng để điều tra, nhưng mà còn cần một quãng thời gian..."

"Không vội, cô gửi tin tức cụ thể của Thẩm Hồng Liên qua cho tôi một chút đi."

Nếu như Thẩm Hồng Liên còn sống sót, hiện tại hẳn là đã là bà lão gần trăm tuổi rồi, tỷ lệ còn sống thực ra không lớn, cho nên hắn muốn để cho Huyên Huyên thử xem một chút trước.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment