Cô gái buộc tóc đuôi ngựa nghe vậy cũng không nói hai lời, giá đều không đắt, trực tiếp trả tiền.
"Quay chụp thật tốt, bảo đảm video của cô có thể hot, hơn nữa đừng xem thường chiếc đèn nho nhỏ này. Nó còn có tác dụng lớn, không chỉ có thể chụp hai cảnh tượng mà tôi vừa mới nói thôi đâu."
"Ồ, ông chủ, ông còn có chủ ý gì tốt, nói cho tôi một chút đi." Cô gái buộc tóc đuôi ngựa nghe vậy thì ánh mắt sáng lên, vội vàng hỏi.
"Vừa nãy tôi nói cầm đèn quay chụp ở trong hẻm cũ, thực ra còn có thể tăng thêm một đạo cụ, ví dụ như bao thuốc lá này..., quên đi, tôi không nói nữa, tránh các người lại nói tôi là vì muốn bán tẩu thuốc cho các người."
"Tẩu thuốc này bao nhiêu tiền?" Cô gái buộc tóc đuôi ngựa hỏi.
" y... Ba trăm, bởi vì miệng khói là ngọc, tương đối đáng giá." Hà Tứ Hải cố ý đáp lại với vẻ mặt mờ mịt.
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa nghe vậy trực tiếp trả tiền, sau đó cầm tẩu thuốc lên rồi hỏi: "Hiện tại có thể nói với chúng tôi được rồi chứ?"
"Ai, các người thực sự là, cần gì phải vậy chứ, các người không mua thì tôi cũng sẽ nói."
"Ông chủ, anh nói mau đi, còn có thể quay như thế nào?" Hai người phụ nữ hỏi.
"Vẫn là cảnh tượng thứ nhất, thế nhưng cô không cần cầm theo đèn mà có thể treo ở trên tường, cô dựa lưng vào tường, một cái chân chống về phía sau, đương nhiên nhất định phải lộ ra ưu điểm chân dài của mình, sau đó cầm tẩu thuốc trong tay. Dưới ánh đèn vàng, khói thuốc lượn lờ, mang theo ưu sầu mà nhìn về phía đầu hẻm..."
...
"Ông chủ, cảm tạ anh, anh còn có chủ ý gì tốt nữa không, nói cho chúng tôi một chút đi." Cô gái buộc tóc đuôi ngựa cảm thấy vẫn chưa hết.
"Không còn, không còn, tôi còn phải làm ăn nữa, chờ lần sau có cơ hội lại nói sau đi." Hà Tứ Hải cũng không dùng sức cắt một con cừu nữa.
"Vậy cũng được." Cô gái buộc tóc đuôi ngựa nghe vậy thì rất là thất vọng.
Sau đó lấy điện thoại di động ra, nói với vẻ mặt chờ mong: "Ông chủ, nếu không chúng ta thêm wechat đi."
"Đừng, đừng, vợ tôi mà biết tôi thêm weChat của mỹ nữ, vậy còn được sao?" Hà Tứ Hải làm bộ rất khủng hoảng.
"Anh sợ vợ như thế sao?" Cô gái buộc tóc đuôi ngựa có chút thất vọng.
"Không phải sợ, đây là yêu, ai sợ nàng chứ? Ai sợ nàng chứ?" Lời này Hà Tứ Hải nói vô cùng lớn, vừa nhìn liền biết chính là biểu hiện của chột dạ, hai người phụ nữ lập tức nở nụ cười.
"Vậy cũng được, không thêm liền không thêm, nhưng mà anh vẫn bày sạp ở đây đúng chứ?"
"Không phải là vẫn, mà là thường xuyên."
"Vậy được rồi, lần sau tôi lại tới tìm anh." Cô gái buộc tóc đuôi ngựa nói.
Sau đó lôi kéo cô gái tóc tím liền muốn đi.
"Đừng mà, đừng mà, nói đến hiện tại đều là đang nói cậu, vậy tớ thì sao? Vậy tớ thì sao?" Cô gái tóc tím mất hứng, nói.
Đến rồi, con dê béo này cuối cùng cũng đi vào trong lồng của mình rồi.
"Tứ Hải, dì thực sự là phục cháu rồi. Dì xếp hàng nhiều năm, bán đồ chơi cho trẻ nhỏ, bán cho phụ huynh có trẻ nhỏ, chỉ có là chưa từng bán cho người trẻ tuổi. Cháu thực sự là có bản lĩnh, con trai của dì nếu như có một nửa bản lĩnh của cháu thì dì đâu cần phải lo lắng nhiều như thế chứ."
"Dì Tề, nào có tốt như dì nói đây."
Hà Tứ Hải tràn đầy "ngượng ngùng" mà gãi đầu một cái, một mặt chất phác.
Lưu Vãn Chiếu bên cạnh: →_→
Trên thực tế, Hà Tứ Hải cũng không có cắt bao nhiêu lông cừu ở trên người cô gái tóc tím, chỉ là bán đồng hồ báo thức trước đó cho nàng, mặt khác còn bán mấy món đồ chơi trẻ em trên chỗ bán hàng của dì Tề cho nàng, giá cả đều không cao.
Nàng không phải là đi theo phong cách đáng yêu à, không có mấy thứ đồ chơi kia thì làm sao hóa trang đáng yêu đây?
"Không nghĩ tới anh còn hiểu làm sao để quay Douyin đó nha." Lưu Vãn Chiếu ngồi xuống bên cạnh hắn, hỏi.
"Em đều nghe thấy rồi?" Hà Tứ Hải quay đầu lại nhìn về phía nàng.
Gò má Lưu Vãn Chiếu ửng đỏ, lớn tiếng nói: "Các người nói chuyện lớn tiếng như vậy, em đương nhiên là nghe được rồi."
"Nghe được thì nghe được, không cần giải thích với anh."
"Ai... Ai giải thích chứ, em chỉ là nói sự thực mà thôi."
"Được, được, anh biết rồi."
"Hừ ~" Lưu Vãn Chiếu nắm tay rồi đánh nhẹ một cái ở trên cánh tay hắn.
"Anh vẫn chưa trả lời em, sao anh lại biết quay Douyin? Anh bình thường không có chuyện gì đều thích lướt Douyin sao?"
"Nào có, việc này chỉ làm lãng phí thời gian của anh thôi, anh thậm chí còn chưa tải nó về điện thoại nữa là."
"Nhưng em cảm thấy những gì mà anh vừa mới nói cũng rất có đạo lý nha."
"Anh tuy rằng không hiểu quay chụp video ngắn, thế nhưng anh hiểu đàn ông."
"Có đúng không? Cho nên những lời vừa rồi cũng là suy nghĩ trong lòng anh đúng không?" Lưu Vãn Chiếu yêu kiều cười khẽ, lườm hắn một cái.
Hà Tứ Hải mím mím môi, khẽ cười cười, không trả lời, hắn nên trả lời vấn đề này như thế nào đây?
"Nhưng mà, sao anh lại biết các nàng là người nổi tiếng trên Douyin?" Lưu Vãn Chiếu tò mò hỏi.
"Hai người phụ nữ trang điểm tinh xảo như vậy, hiện đang đi làm thì lại quá trễ, đến hộp đêm thì lại quá sớm, huống hồ bên trong túi trên tay các nàng còn có giá ba chân và gậy selfie, cho nên..."
"Thực ra có lúc em cảm thấy, nếu như anh không trở thành tiếp... Sau này nhất định cũng là một người rất ghê gớm." Lưu Vãn Chiếu hơi cảm khái.
Thực ra những thứ mà Hà Tứ Hải nói tới cũng không khó quan sát, thế nhưng mà mọi người đều không suy nghĩ về nó sâu hơn, nhìn thấy thì là nhìn thấy thôi, không cần nghĩ nhiều.
Mỗi một người thành công, không chỉ đều giỏi về quan sát, hơn nữa đều sẽ dùng não suy nghĩ.
------
Dịch: MBMH Translate