"Không phải em làm, không phải em làm có đúng hay không ... Ô ô ..." Uyển Uyển một bên bị Hà Tứ Hải lôi kéo đi về phía trước, một bên rưng rưng muốn khóc.
"Được rồi, tự em quay đầu lại nhìn xem." Hà Tứ Hải an ủi.
Uyển Uyển: o
Lúc này, làm sao có thể khiến người ta quay đầu lại nhìn xem chứ.
"Ông chủ đã bao giờ lừa gạt em chưa, em quay đầu lại nhìn xem liền biết." Hà Tứ Hải an ủi.
Uyển Uyển vẫn là rất tin tưởng ông chủ, nghe vậy ôm cánh tay của hắn, cẩn thận nhìn lại phía sau.
Huyên Huyên ngốc này cũng lớn mật, căn bản không quan tâm những chuyện này, trực tiếp quay đầu nhìn lại.
"Oa nha ... Bọn họ đều biến thành chim nhỏ rồi." Huyên Huyên kinh ngạc nói.
Uyển Uyển nghe vậy vội vàng nhìn lại.
Quả nhiên chỉ thấy tất cả những người đang nằm trên mặt đất đều biến thành con quạ, trên đất mờ mịt đi mấy bước.
Sau đó phát ra âm thanh đói bụng quá, đói bụng quá, rồi đập cánh bay về phía không trung, bay về hướng Hà Tứ Hải bọn họ.
Uyển Uyển thấy vậy, ngay lập tức lại khẩn trương lên, theo bản năng mà lại lắc trống lắc ở trong tay.
Tùng tùng tùng ...
Vốn dĩ trên không trung đói bụng oa, những tiếng kêu đói bụng ngay lập tức bị cắt đứt, đồng thời đầu óc choáng váng, lông vũ bay loạn mà từ trên không trung ngã xuống.
"(⊙ ⊙ ) ... Thật là lợi hại, cho em mượn chơi một chút đi, cho em mượn chơi đi..."
Huyên Huyên đưa tay liền muốn đến đoạt trống lắc ở trên tay Uyển Uyển.
"Đây là của tôi." Uyển Uyển vội vàng đem nó dấu ở phía sau lưng mình.
"Tôi không muốn cậu, cho tôi chơi một chút, tôi đem đèn lồng của tôi cho cậu chơi, chúng ta đổi với nhau được không?" Huyên Huyên năn nỉ.
Hà Tứ Hải: "..."
Hai đứa nhỏ này làm sao một chút ý thức gặp nguy hiểm cũng không có chứ?
Đúng lúc này, con quạ từ trên không trung lại biến đổi.
Bọn họ biến thành từng cái quỷ hồn, ngơ ngác mà từ bên cạnh bọn họ bay qua, giống như được dẫn đường, hướng về phía trước đi đến.
"Đừng làm rộn, chúng ta đuổi theo." Hà Tứ Hải nói.
Hai đứa nhỏ lúc này mới tách ra, nhưng mà Huyên Huyên đã cầm được trống lắc, hơn nữa đèn Dẫn Hồn ở trong tay Uyển Uyển.
Tùng tùng tùng ...
Huyên Huyên vui vẻ lắc trống lắc đuổi theo Hà Tứ Hải.
"Ai ~" Uyển Uyển bất đắc dĩ thở dài một tiếng, chỉ có thể mang theo đèn Dẫn Hồn đuổi theo.
Nhưng mà, chiếc lồng đèn nhỏ này cũng không tệ nha.
Cô lắc lư mấy lần, ánh sáng tím xanh của đèn Dẫn Hồn cũng lắc lư vài cái như nước.
Khiến người ta sản sinh cảm giác ánh sáng là chất lỏng.
"Mẹ, mẹ đứng dậy đi, lên..." Đúng lúc này, phía trước bỗng nhiên truyền đến một tiếng la khóc.
Huyên Huyên cũng không lắc trống lắc nữa, vội vàng chạy lên trước kéo tay của Hà Tứ Hải.
Uyển Uyển cũng như vậy, thậm chí còn ôm chặt tay Hà Tứ Hải vào trong ngực.
"Haizz ..." Hà Tứ Hải cũng rất là bất đắc dĩ.
Một người dẫn đường, một người mở đường dùng không phải là đi ở trước mặt hắn, mở đường, dẫn đường cho hắn sao?
Hai đứa nhỏ ôm cánh tay của Hà Tứ Hải, rốt cuộc cũng an tâm.
Nhìn theo âm thanh, chỉ thấy một nhóm ba mươi hai mươi người dân chạy nạn, nhìn giống như xác chết di động đang đi về phía trước.
Tiếng khóc là của một bé trai ở trong đội ngũ.
Ở trước mặt của hắn là một người phụ nữ gầy gò nằm trên mặt đất.
Bé trai cũng rất gầy, giống như một con yêu quái da bọc xương vậy.
Tiếng khóc của hắn rất bi thương, nhưng mà vẻ mặt của những người đi chung trong đội ngũ không hề tỏ ra thương hại, vẻ mặt lạnh lùng từ bên cạnh hắn đi qua, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn một cái.
Đương nhiên sẽ không chờ hắn, trực tiếp vứt bỏ hắn, giống như xác chết di động tiếp tục lê bước chậm chạp của mình đi về phía trước.
Bọn họ cũng không biết đi đâu, cũng không biết phía trước có cái gì, bọn họ chỉ là đi lung tung về phía trước không có mục đích.
"Ông chủ." Uyển Uyển nhẹ nhàng kéo lòng bàn tay Hà Tứ Hải.
Nước mắt đã ở trong hốc mắc cô đảo quanh, cô đang nghĩ tới bản thân cô.
"Chúng ta đi giúp hắn đi." Huyên Huyên cũng nhỏ giọng nói.
Nhưng mà Hà Tứ Hải chưa kịp nói chuyện, tiếng khóc của cậu bé đột nhiên dừng lại, nằm nhoài ở trên người mẹ hắn không một tiếng động.
Hắn cũng đã chết.
Sau đó ở trong mắt bọn họ, mẹ con hai người biến thành hai con quạ, một lớn một nhỏ.
Con quạ lớn nghiêng đầu cọ đầu đứa nhỏ.
Con quạ nhỏ mở cánh bay nhảy hai lần, dường như đang nhảy cẫng hoan hô.
Sau đó bọn họ đập cánh bay về phía không trung.
m thanh đói bụng quá, đói bụng quá dần dần đi xa.
"Haizz ..." Hà Tứ Hải bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Sau đó lôi kéo Uyển Uyển với Huyên Huyên tiếp tục đi về phía trước.
Đi ngang qua chỗ vừa nãy của hai mẹ con, ba người theo bản năng mà nhìn lướt qua.
Tại chỗ chìn còn lại hai bộ quần áo rách nát, một cơn gió thổi qua, hóa thành tro tàn, rồi biến mất ở giữa đất trời.
Đây là nơi quái quỷ gì vậy?
------
Dịch: MBMH Translate