Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 503 - Chương 503: Con Quạ (2)

Chương 503: Con Quạ (2) Chương 503: Con Quạ (2)

Thực sự là huyễn cảnh của thánh tăng Nghiễm Đức, hay là cảnh giới của các vị thần do thần lực của hắn mở ra, bất luận là cái nào, cũng đã đủ biến thái.

Hà Tứ Hải đã đi hết con đường, gặp phải vài đội ngũ chạy nạn.

Mặt không hề có cảm xúc, giống như xác chết di động đang đi trên đường.

Chính là tụ thành một đoàn người tàn sát đi đường, ăn để thỏa mãn cơn đói của họ.

Người chết đói bụng, đều sẽ hóa thành con quạ bay đi.

Mà người bị tàn sát, liền thật sự bị xé xác ăn hết sạch, rất tàn nhẫn.

Vì không để cho hai đứa nhỏ lưu lại ám ảnh, tận lực không để cho bọn họ nhìn thấy, tự mình giải quyết mấy tốp người.

Cũng may các cố cũng nghe lời, kêu bọn họ lấy tay che mắt không nên nhìn, bọn họ liền che mắt không nhìn.

Nhưng mà Hà Tứ Hải lại phát hiện ra một vấn đề của bản thân.

Cảm xúc của hắn đang dần biến mất.

Điều này không bình thường.

Mặc dù ngày thường hắn đã chứng kiến nhiều người chết.

Nhưng mà tình cảm cá nhân vẫn chưa biến mất.

Huống hồ lần trước chịu thần lực nhuộm dần, hắn đã nghĩ biện pháp giải quyết xong.

Cho nên, gặp sự cố không phải hắn, mà là cái thế giới cổ quái này.

Thế giới này, đang xóa đi tình cảm của hắn.

Hà Tứ Hải đem ánh mắt nhìn về phía hai đứa nhỏ đang từng bước đi theo mình.

Quả nhiên, hai đứa nhỏ này cũng không đúng.

Vỗn dĩ Huyên Huyên đối với xung quang rất tò mò, dường như đã mất đi hứng thú với tất cả mọi thứ, không còn nhìn xung quanh nữa, chỉ là đèn lồng nhỏ trong tay cô đã đổi lại cho Uyển Uyển rồi.

Mà nụ cười bình thường của Uyển Uyển luôn ở trên môi cũng không thấy nữa.

"Uyển Uyển, chúng ta về nhà." Hà Tứ Hải suy nghĩ một chút nói.

Uyển Uyển nghe vậy ngẩng đầu lên, nhìn bốn phía, sau đó hướng về Hà Tứ Hải lắc đầu.

"Làm sao vậy?" Hà Tứ Hải hơi nhíu mày hỏi.

Uyển Uyển đặt tay lên mu bàn tay của Hà Tứ Hải, chia sẻ tầm nhìn với hắn.

Ở trong tầm mắt của cô, toàn bộ thế giới vẫn được cấu thành bởi vô số đường nét.

Thế nhưng những đường nét này đều là vặn vẹo, từng đoàn từng đoàn, giống như những đám bùn đất, chồng chất cùng nhau.

"Không tìm được." Uyển Uyển nói.

Hà Tứ Hải gật đầu tỏ ra đã hiểu.

Thế là quay đầu nhìn về phía Huyên Huyên, hướng về cô hỏi: "Em có thể cảm ứng được Dương Thanh Thanh không?"

Huyên Huyên nghe vậy, sắc mặt lộ ra phần mờ mịt, giống như đang nói, Dương Thanh thanh là ai?

"Chính là cái dì đội nón trên đầu lần trước." Hà Tứ Hải giải thích.

Huyên Huyên nghe vậy có phần bừng tỉnh, sau đó tiến vào trạng thái thiền định.

Hà Tứ Hải lôi kéo Uyển Uyển đứng ở một bên để không quấy rầy cô.

Thế nhưng rất nhanh Huyên Huyên liền khôi phục như cũ, hướng về Hà Tứ Hải lắc đầu nói: "Em không cảm nhận được."

"Vậy à?" Hà Tứ Hải cau mày nhìn mặt trời đang treo trên bầu trời cao.

Sau khi tính toán kỹ lưỡng, bọn họ đã ở trong không gian này ít nhất là một hoặc hai giờ rồi, mặt trời ở trên đỉnh đầu họ một chút cũng không thay đổi.

"Như vậy tiếp tục đi về phía trước." Hà Tứ Hải suy nghĩ một chút nói.

Thế là hắn lôi kéo Uyển Uyển với Huyên Huyên tiếp tục hướng về phía trước.

Sau khi đi bộ khoảng hơn một tiếng đồng hồ, ngay lúc Hà Tứ Hải đã không còn kiên nhẫn, muốn lấy con át chủ bài của mình ra, thì trước mắt xuất hiện một tòa thành trì đổ nát.

Bức tường thành đổ nát đứng đầy những con quạ, chúng nó đập cánh bay về hướng trong thành, không ngừng mà phát ra tiếng "Đói bụng oa, đói bụng oa".

"Đi thôi, chúng ta đi xem thử." Hà Tứ Hải nói.

Hai đứa nhỏ nghe vậy gật đầu.

Hà Tứ Hải liếc mắt nhìn họ, cảm xúc sợ hãi cũng đang biến mất sao?

Nếu như mới vừa lúc tiến vào, bọn họ đã sớm ôm lấy cánh tay của hắn, lộ ra vẻ mặt sợ hãi.

"Huyên Huyên, chúng ta cùng nhau thắp đèn Dẫn Hồn."

Huyên Huyên thắp sáng đèn Dẫn Hồn với ánh sáng màu tím lam, có thể dẫn đường cho vong hồn.

Hà Tứ Hải thắp sáng đèn Dẫn Hồn là ánh sáng màu vỏ quýt, có thể đem Quỷ biến thành người.

Nhưng khi Hà Tứ Hải với Huyên Huyên cùng nhau thắp sáng đèn, lõi ngọn lửa có màu xanh lam, tâm ngọn lửa là màu cam, ngọn lửa bên ngoài là ngọn lửa ba màu đỏ.

Đây trên thực tế chính là màu sắc nguyên thủy nhất của ngọn đèn.

Nó có một cái tên dễ nghe, là Đèn Vạn Gia.

Nó tượng trưng cho ấm áp, tượng trưng cho bảo vệ, tượng trưng cho nhà, tượng trưng cho hy vọng, tượng trưng cho văn minh truyền thừa ...

Ánh đèn đóng một vai trò quan trọng trong nền văn minh nhân loại.

Bởi vì trước đây vẫn chưa từng sử dụng đến, nên Hà Tứ Hải với Huyên Huyên cũng chưa từng cùng nhau thắp sáng đèn Dẫn Hồn.

Khi hai người bọn họ thắp sáng đèn, ánh sáng tỏa ra thành những vòng tròn.

Ngay cả mặt trời trên cao cũng không thể che giấu được hào quang của nó.

Khi ánh sáng khuếch tán ra xung quanh, cả ba người họ cảm thấy một luồng ấm áp trong thân thể.

Mà trong không khí lại truyền đến mùi cháy khó chịu.

"hiahia ... ông chủ với em gái Huyên Huyên thật là lợi hại nha." Uyển Uyển ở bên cạnh cười ngây ngô nói.

Được rồi, nhìn bộ dáng ngốc nghếch của cô gái nhỏ, Hà Tứ Hải thở phào nhẹ nhõm, xem ra đèn Dẫn Hồn đã có tác dụng.

"Uyển Uyển, đợi lát nữa theo sát phạm vi ánh đèn, tuyệt đối đừng chạy ra ngoài." Hà Tứ Hải căn dặn tiểu nha đầu ngốc nói.

"Được ạ." Huyên Huyên gật đầu, lắc trống lắc trên tay một cái.

Tùng tùng tùng ...

Sau đó vốn dĩ những con quạ đang đứng ở trên tường thành la hoảng "Đói bụng oa, đói bụng oa" bỗng nhiên đã cắt đứt, dồn dập như lúc trước ngã xuống.

Uyển Uyển sợ đến mức vội vàng đem trống lắc nhét vào túi ở trước ngực, sau đó giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, bộ dáng ra vẻ vô tội.

Cũng may Uyển Uyển chỉ hơi lắc một chút, những con quạ rơi xuống tường thành rất nhanh đã khôi phục như cũ, một lần nữa bay về phía đầu tường Oa Oa kêu loạn.

Hà Tứ Hải dẫn hai đứa nhỏ, hướng về "Cửa thành" rộng mở đi vào.

Kỳ thực cũng đã không còn cửa thành gì rồi, từ lâu đã sụp xuống.

Mới vừa đi vào trong thành, chỉ thấy khắp thành đều là bóng người.

Tất cả bọn họ đều đang nằm úp mặt xuống đất, một vòng một vòng vây thành từng tầng từng tầng tròn.

Thế nhưng là không có một âm thanh nào, giống như là những pho tượng, nếu không phải là bọn họ còn có tiếng hít thở yếu ớt, có khi đã cho là bọn họ đều là pho tượng.

Tất cả mọi người đều có khuôn mặt vàng vọt, ánh mắt đờ đẫn, giống như đã đói bụng đến mức con mắt cũng không muốn chuyển động nữa.

Cảnh tượng quỷ dị như thế, khiến Uyển Uyển với Huyên Huyên không tự chủ lại đi gần người Hà Tứ Hải hơn.

Hà Tứ Hải lôi kéo bọn họ, cẩn thận thăm dò đi tới khe hở ở trong đám người.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment