Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 505 - Chương 505: Thắp Nhang

Chương 505: Thắp Nhang Chương 505: Thắp Nhang

Thấy Hà Tứ Hải đã làm hỏng ‘việc thiện’ của hắn, hòa thượng Quảng Đức cũng không tức giận, mà chỉ niệm Phật: “Hà thí chủ, có được thì sẽ có mất, cuộc sống tự tại, có nhân có quả, những gì lão nạp làm chỉ là muốn cứu thêm càng nhiều người, để có thêm càng nhiều người có thể sống tiếp hơn nữa mà thôi.”

“Sau khi bọn họ mất, xác thịt cũng chẳng còn tác dụng, cũng đều sẽ mục nát, trở về với cát bụi, nếu đã như vậy, hà tất để chúng lãng phí, sao không để cho thêm nhiều người hơn nữa được sống tiếp, mà cũng nhờ việc đó, bọn họ có thể tích đức đi vào cõi Phật, thoát khỏi biển khổ, hưởng lạc mãi mãi.”

Hà Tứ Hải đột nhiên cảm thấy những gì hòa thượng Quảng Đức nói cũng rất có lý.

Nhưng nghĩ kỹ lại thấy --- có lý cái rắm ấy.

Con người và súc vật không giống nhau, trong sách nói con người biết sử dụng công cụ.

Nhưng điều này quá phiến diện, có rất nhiều loài vật cũng biết sử dụng công cụ, ví dụ như khỉ đột có thể dùng gậy gỗ để ăn mối...

Theo như Hà Tứ Hải nhận thấy thì, điểm khác biệt lớn nhất giữa con người và động vật thực ra là ở phương diện đạo đức, nếu con người không có đạo đức thì không thể coi là con người.

“Ông không phải con người.” Hà Tứ Hải nói.

Không ngờ Hòa thượng Quảng Đức lại gật đầu, đồng ý với lời nói của Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải: “...”

“Tôi là Phật.” Sau đó vòng sáng tròn sau đầu hắn sáng rực lên, ngăn cản sự tập kích của ánh sáng trên đèn dẫn hồn.

“Nhưng ông lại không có lòng từ bi.” Hà Tứ Hải nói.

“Vậy Hà thí chủ, cậu cho rằng lòng từ bi là gì?” Hòa thượng Quảng Đức hỏi.

“Đương nhiên là...” Hà Tứ Hải đột nhiên không nói nên lời.

Bởi vì trên thế giới này không có thứ gì gọi là lòng từ bi tuyệt đối, nếu như bạn cứu một người, nhưng sau đó người ấy lại đi giết một người khác, vậy có cứu hay không?

Sở dĩ từ trước đến giờ lòng từ bi trong đạo Phật không chỉ được lý giải bởi lòng thương xót, tâm niệm lương thiện, hay làm việc tốt.

Lòng từ bi trong đạo Phật là đại ái, ngài yêu người trong thế gian, cũng không yêu người trong thế gian, không thiên vị, mọi thứ đều rất bình đẳng.

Mà bình đẳng thì thường có nghĩa là tàn nhẫn.

Cho nên từ bi trong đạo Phật, kỳ thực còn là một kiểu tàn nhẫn biến tướng.

Nếu như hiểu được đạo lý này, thì có thể hiểu được cách làm của hòa thượng Quảng Đức.

Nhưng đây cũng chỉ là cách hiểu phiến diện của Hà Tứ Hải, hắn chỉ là một ‘đứa trẻ’ chưa tốt nghiệp cấp ba, sao có thể hiểu nhiều đến vậy?

Càng huống hồ hiểu chung quy cũng chỉ là hiểu, nhưng hắn vẫn không đồng ý cách làm của hắn ta.

“Đại hòa thượng, trước tiên hãy để tôi thắp cho ông nén nhang rồi hẵng bàn tiếp chuyện này.” Hà Tứ Hải nói.

“Hầy, Hà thí chủ, nếu đã như vậy, lão nạp cũng đành phải đắc tội.” Hòa thượng Quảng Đức nói xong, liền giơ tay lên gõ kiền trĩ xuống đầu Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải vẫn không động đậy, chỉ nhìn chằm chằm vào Uyển Uyển ở bên cạnh, vẫn vội vàng lắc chiếc trống bỏi trên tay.

Ngay lập tức, một làn sóng có thể nhìn thấy bằng mắt thường bắt đầu tản ra xung quanh.

Thời gian như thể tạm dừng lại, tất cả mọi người đều đờ người ra, không thể nhúc nhích.

Đương nhiên Hà Tứ Hải và Huyên Huyên chắc chắc không phải chịu bất cứ ảnh hưởng nào.

Hà Tứ Hải cũng nhân cơ hội đó mà thoát khỏi phạm vị tấn công của hòa thượng Quảng Đức.

Mặc dù hòa thượng Quảng Đức cũng đã bị làm đông cứng lại, nhưng hắn ta có phật quang che chở, cho nên không bao lâu sau đã thoát được ra.

Kiền trĩ trong tay hắn gõ vào không khí, nhưng không khí bị gõ vào lại phát ra một tiếng “tùng”, như như âm thanh gõ vào cá gỗ vậy, sau đó từng tia phật quang hiện ra, tiêu tán trong không khí.

Nếu Hà Tứ Hải mà không né, lần này mà bị gõ vào đầu, thì chắc chắn khó mà thoát.

Mà nhìn phật quang phát ra từ kiền trĩ kia, thì e là đó không đơn giản chỉ là một vết thương thôi đâu.

Có lẽ chỉ cần trúng một đòn như vậy thôi, cũng đủ để hắn xuất gia đi vào cõi Phật rồi.

“Huyên Huyên, bảo mọi người tản ra.” Hà Tứ Hải nói với Huyên Huyên đang nấp đằng sau Uyển Uyển.

Hà Tứ Hải cũng không biết, những người dân tị nạn trước mặt này rốt cuộc là ảo giác hay là thực sự tồn tại, nhưng nếu như mặc kệ họ, dẫn đến thương vong lớn, thì hắn đâu có khác gì so với hòa thượng Quảng Đức chứ?

Đương nhiên với tiền đề là trong tình huống hắn có đủ khả năng tự bảo vệ, hắn cũng chẳng phải thánh mẫu, hắn chỉ là một người bình thường.

Hơn nữa việc phân tán những người này đối với Huyên Huyên mà nói thì vô cùng đơn giản.

Đèn dẫn hồn bắt đầu tỏa ra những vòng sáng theo từng ý niệm của Huyên Huyên.

Dưới vầng sáng, trong lòng tất cả mọi người đều lập tức dấy lên suy nghĩ muốn lao ra khỏi đây.

Thế là bọn họ thực sự lần lượt đứng dậy, quay đầu chạy ra khỏi thành.

Ngay đến cả hòa thượng Quảng Đức cũng kích động có ý muốn quay người chạy khỏi đây.

“A di đà phật.” Vầng sáng sau đầu hòa thượng Quảng Đức nở rộ, đột ngột ngăn sự kích động này lại.

Hắn đã sớm biết uy lực của đèn dẫn hồn, hắn sợ lát nữa bản thân cũng sẽ bị ảnh hưởng, cho nên đã cầm kiền trĩ trong tay đi về phía Huyên Huyên.

Uyển Uyển đang đứng trước mặt Huyên Huyên vô cùng sợ hãi, khóc lóc nói: “Ông đừng qua đây... đừng qua đây... tôi là một đứa trẻ ngoan... đứa trẻ ngoan...”

Vừa nói, vừa không ngừng lắc cái trống bỏi trong tay.

Lộc cộc... lộc cộc...

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment