Gợn sóng lăn tăn tản ra tứ phía, bước chân của hòa thượng Quảng Đức lập tức khựng lại giữa không trung.
Giống như một chiếc TV cũ bị vấp vậy, bước một bước khựng lại một bước, khoảng cách vốn dĩ chỉ còn có vài bước chân mà lại như xa cách cả rãnh trời.
Quảng Đức bị tiếng trống bỏi làm cho tâm trí hỗn loạn đến sắp bật khóc.
“Đừng sợ, kiên trì một chút, rất nhanh thôi, Huyên Huyên, chăm sóc thật tốt cho Uyển Uyển.” Hà Tứ Hải dặn dò một câu, sau đó đi thẳng đến cái lư bằng đồng đen.
“Vâng.” Huyên Huyên dõng dạc đáp một tiếng.
Đèn dẫn hồn đang lơ lửng trong không khí lập tức tỏa ra một tia sáng bao lấy hai người họ.
Uyển Uyển vốn đang vô cùng hoảng loạn đã bình tĩnh trở lại, mặc dù trên mặt vẫn còn vương vãi mấy giọt nước mắt, nhưng cũng không còn sợ hãi như trước nữa.
Nàng lắc mạnh cái trống bỏi trong tay.
Lộc cộc... lộc cộc...
Mặt đất dường như đang rung chuyển, ngay cả những người dân tỵ nạn đang chạy khỏi thành cũng vẫn đang cảm thấy vô cùng sợ hãi, chỉ muốn chạy xa hơn nữa.
Mà Hà Tứ Hải lại không có chút ảnh hưởng nào đang chậm rãi bước tới bên dưới chiếc lư đồng đen, rút ra ba thanh củi.
Sau đó cắm chúng xuống mặt đất.
“Quảng Đức đại sư, tôi thắp nhang cho ông rồi.” Hà Tứ Hải lớn tiếng nói.
Theo lời nói của hắn, một làn khói tỏa từ ba thanh củi đang cháy lập tức bốc lên tận trời.
Cùng lúc này Hà Tứ Hải lấy cuốn sổ ra.
Hòa thượng Quảng Đức hoảng rồi, hào quàng sau đầu hắn ta cũng nhanh chóng tản ra tứ phía.
Trong nháy mắt ánh sáng bao trùm toàn bộ thành trì, che phủ đám người Hà Tứ Hải.
Cái lư khổng lồ, căn nhà, cây cối, tường thành.... tất cả mọi thứ đều biến mất trong nháy mắt.
Còn bọn họ thì đang đứng trên một đỉnh núi.
Trên đỉnh núi có có một vị Phật đang ngồi xếp bằng, khắp người hắn đều tỏa ra phật quang.
Đó chính là hòa thượng Quảng Đức, hắn nhả ra hoa sen, vô số tín đồ đi một bước lại quỳ lạy một lần, xếp thành hàng uốn lượn đi lên đỉnh núi.
Vô số phật quang tỏa lên người bọn họ, khiến cho những tiến đồ này mặt mũi hồng hào, cơ thể cường tráng, mà bọn họ lại càng trở nên sùng đạo hơn.
Hai đứa trẻ Uyển Uyển và Huyên Huyên lập tức chạy ra đằng sau Hà Tứ Hải, ngẩn người nhìn vị Phật lớn trên bầu trời kia.
“A di đà phật.” Hòa thượng Quảng Đức niệm phật, dường như cả thế gian cũng đang đồng thanh niệm theo hắn.
Hà Tứ Hải hơi nao núng trong lòng, hòa thượng lớn như vậy, tiếng nói cũng rất lớn.
Hắn nhanh chóng đặt cuốn sổ xuống, lật đến trang viết về tâm nguyện của hòa thượng Quảng Đức.
“Hà thí chủ, còn không quy y cửa Phật của ta.”
Hòa thượng Quảng Đức ngồi xếp bằng trên đỉnh núi, dùng một tay che phủ Hà Tứ Hải.
Cảnh tượng này quen thuộc đến khó hiểu...
Lại còn đạt được cao tăng nữa, thực sự quá nhỏ nhen.
Mắt thấy bàn tay sắp rơi xuống.
Uyển Uyển vội vàng lắc trống bỏi.
Huyên Huyên triệu hồi đèn Dẫn Hồn, hào quang như là sóng nước, khuếch tán từng vòng bao bọc ba người lại.
Thế nhưng hình như cũng không quá hữu dụng.
Hai đứa nhóc sợ hãi trốn sau lưng Hà Tứ Hải, một mặt lo lắng.
Hà Tứ Hải cũng chẳng có bao nhiêu kinh hoảng, bởi vì nếu như sổ sách mà không chống đỡ được, trên căn bản liền xong đời, kinh hoảng cũng vô dụng.
Thế nhưng hắn vẫn tương đối tin tưởng sổ sách.
Đúng lúc này, vô số xiềng xích màu đỏ tuôn ra từ bên trong sổ sách.
Sau đó bay lượn khắp không trung, bện thành một cái lồng to lớn, che ba người Hà Tứ Hải lại ở trong đó.
Bàn tay rơi vào trên lồng, hai đứa nhóc không khỏi thốt lên.
Nhưng lại chỉ đung đưa tạo ra một trận hào quang, ba người Hà Tứ Hải bình yên vô sự ở trong lòng.
Thế nhưng hòa thượng Quảng Đức rất hiển nhiên sẽ không bỏ qua như thế. Bàn tay hắn rụt trở lại, trảo một cái ở trong hư không, gõ mõ kiền trĩ xuất hiện ở trong tay hắn.
Nhưng kiền trĩ này vô cùng lớn, gào thét rồi đánh xuống đỉnh đầu của bọn người Hà Tứ Hải.
Thế nhưng rất hiển nhiên, chiêu này hoàn toàn là vô dụng.
Mà xiềng xích màu đỏ che mấy người Hà Tứ Hải lại cũng không nhàn rỗi.
Mấy cái xiềng xích quấn quýt lấy nhau, trốn vào trong hư không, không biết đưa về phía nơi nào.
Ngay vào lúc kiền trĩ của hòa thượng Quảng Đức xuất hiện lần thứ hai, hư không bỗng nhiên bị xé rách ra một khe hở.
Lộ ra cảnh tượng đường Quảng Đức thật sự.
Mà xiềng xích màu đỏ vốn đang trốn vào hư không bỗng xuất hiện. Một cái xiềng xích màu đỏ hướng vào phía trong bên trong rồi kéo dài lại đây.
Mặt khác, trên thực tế hư không còn có vô số xiềng xích màu đỏ, giống như là có sinh mệnh, leo vào dọc theo khe hở.
Hòa thượng Quảng Đức vẫn luôn thản nhiên cuối cùng cũng lộ ra vẻ hoảng sợ.
Hắn cũng không tiếp tục đối phó với mấy người Hà Tứ Hải nữa, kiền trĩ trong tay phát ra một đạo Phật quang, muốn san bằng khe hở trên không.
Trong miệng niệm kinh văn, từng đạo Phật quang dâng tới vết nứt trong hư không, muốn chữa trị, trong lúc nhất không ngừng thời kiên trì.
Mà xiềng xích vốn đang che cho mấy người Hà Tứ Hải đều cấp tốc thu hồi, trợ giúp chống đối với Phật quang của Quảng Đức.
Trong lúc nhất thời dĩ nhiên lại có một loại cảm giác giằng co.
Trên thực tế đây chỉ là ảo giác chợ đen, chỉ có điều tốc độ xâm nhập của xiềng xích màu đỏ xác thực đã trở nên chậm dần.
Hơn nữa, theo hòa thượng Quảng Đức tụng kinh văn, Phật quang hạ xuống từ bốn phương tám hướng, giúp hắn đồng thời chữa trị vết nứt không gian.
Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp.
Hà Tứ Hải móc con dấu ra từ trong tay áo rồi ném về phía không trung.
"Đại."
Con dấu dài ra theo gió, hóa thành một dãy núi, phủ xuống đầu của hòa thượng Quảng Đức.
Đây chính là ấn m Dương mà Hà Tứ Hải thu được từ quê nhà, cũng là thủ đoạn cuối cùng của hắn.
Quảng Đức lập tức thu hồi bàn tay, hai tay chống trời nâng đỡ ấn m Dương.
Nhưng hắn vừa buông lỏng, xiềng xích màu đỏ chớp mắt đã xé ra một lỗ hổng càng lớn hơn, đồng thời càng lúc càng lớn, xiềng xích màu đỏ tràn vào bên trong vùng không gian này giống như là thuỷ triều.
Xiềng xích đan dệt kéo dài trong hư không, trên xiềng xích là tia chớp màu trắng quấn quanh, đan dệt thành một cái lưới lớn trên không trung, thật giống như muốn bao phủ toàn bộ vùng không gian này.
Đúng lúc này, bỗng có một bàn tay lớn thò ra từ trong hư không, chụp về phía ấn m Dương đang đè ép Quảng Đức, muốn thu phục nó.
------
Dịch: MBMH Translate