Cái bàn tay lớn này hoàn toàn khác với tay của Quảng Đức, bàn tay mà Quảng Đức chụp bọn họ trước đó có thể nói chỉ là bàn tay được cấu tạo từ ánh sáng.
Mà hiện thứ đang rơi xuống lại là một bàn tay thật sự, bàn tay lớn mà thâm hậu, năm ngón tay thon dài, hoa văn trong lòng bàn tay giống như là núi đồi. Chỉ nhìn một cái thôi cũng đã làm người ta có một loại cảm giác đầu váng mắt hoa.
Nhưng vào lúc này, phía trên ấn m Dương bỗng nhiên hiện lên hai luồng khí trắng đen, đổi vận như luân, bàn tay kia co lại không kịp, nửa ngón tay bị cắt mắt.
Hà Tứ Hải thấy vậy thì trợn mắt ngoác mồm, ấn m Dương còn có công năng như vậy sao, hắn dĩ nhiên cũng không biết.
Mà lúc này, ấn m Dương lại biến lớn hơn, trực tiếp đè hòa thượng Quảng Đức ở dưới đỉnh núi, hòa thượng Quảng Đức vốn đang ngồi xếp bằng bị đỉnh núi trực tiếp đè cho bằng. Điều quỷ dị chính là dĩ nhiên lại không xảy ra một chút chấn động nào, giống như dùng dao nóng cắt pho mát, trực tiếp hòa tan nó luôn.
Mà những tín vật kia cũng bị ấn m Dương phong ấn, hóa thành từng tia Phật quang rồi biến mất trong không khí.
Lúc này Hà Tứ Hải mới chú ý tới, bầu trời đã đều bị xiềng xích màu đỏ dệt thành lưới rồi bao trùm lại.
Đúng lúc này, bàn tay bị cắt đi một ngón kia lại mọc ra một cái ngón tay mới.
Sau đó bàn tay kia vạch ở trên hư không một cái, toàn bộ thế giới giống như bị chia ra làm hai, sau đó một lần nữa thu về hư không, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Mà mảnh không gian bị cắt đi này nhanh chóng bắt đầu đổ nát, ngay khi Hà Tứ Hải nghĩ là nó trở về trong khe hở.
Xiềng xích màu đỏ trên không trung lại kéo dài tới vị trí biên, khiến nó ngừng việc sụp đổ lại.
Toàn bộ thế giới giống như đang được xiềng xích kéo lên.
Không chờ bọn họ phản ứng lại, bọn người Hà Tứ Hải lại xuất hiện tại một chỗ mới.
Hà Tứ Hải cảm thấy có chút quen mắt không tên.
Đây không phải sông Vong Xuyên sao?
Chỗ mà bọn họ đang đứng chính là một bên của sông Vong Xuyên Hà.
Mà Minh Thổ vốn đang gió mát trăng sáng bỗng nhiên sấm vang chớp giật, vô số Lôi Long đan dệt, phát ra tiếng nổ vang doạ người, như phát thiên uy.
Tất cả những chuyện xảy ra đã hoàn toàn vượt qua phạm vi hiểu biết của Uyển Uyển và Huyên Huyên. Hai đứa nhóc run lẩy bẩy mà chôn đầu ở bên người Hà Tứ Hải .
Mà Hà Tứ Hải lại có một loại cảm giác, Minh Thổ lại trở nên lớn hơn, trở nên càng thêm hoàn thiện hơn rồi.
Về phần tại sao lại có cái cảm giác này, chính hắn cũng không biết.
"Được rồi, đừng sợ rồi, đều qua rồi." Hà Tứ Hải có thể cảm giác được, uy thế giữa bầu trời đang biến mất.
Nhưng mà hai đứa nhóc có chút bị sợ rồi, cho dù Hà Tứ Hải an ủi thì nhất thời cũng không dám ngẩng đầu lên.
"Ai ~" Hà Tứ Hải rất là bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu.
"Ha ha ha..." Đúng lúc này, bên cạnh bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười.
Trong lòng Hà Tứ Hải cả kinh, hắn dĩ nhiên không phát hiện được bên cạnh có người, hoặc có thể nói là quỷ.
Thế là hắn lập tức ngẩng đầu nhìn lại.
"Ông nội?"
Hà Tứ Hải thấy người đứng ở đối diện dĩ nhiên là Trương Kiến Quốc, không khỏi hơi nghi hoặc một chút, nhưng mà nơi này là Minh Thổ, có thể nhìn thấy Trương Kiến Quốc, ngược lại cũng không ngoài ý muốn.
Nhưng mà hắn bỗng nhiên lại cảm thấy không đúng.
Bởi vì tuy rằng Trương Kiến Quốc trước mắt đang cười, thế nhưng nụ cười lại mang đến cho người ta một loại cảm giác không có tình cảm, cảm giác lạnh lùng không gì sánh được.
"Ngươi là...?"
Hà Tứ Hải vừa muốn hỏi, đột nhiên cảm thấy người trước mắt vừa giống như bà nội.
Lại nhìn kỹ, còn giống như Đào Tử, nhưng chưa kịp để hắn nghĩ kỹ lại phát hiện đối phương vừa giống như Lưu Vãn Chiếu, giống Trương Hải Đào, giống Lưu Trung Mưu, giống Tôn Nhạc Dao...
Giống heo, giống chó, giống trâu, giống cừu...
Thậm chí giống chính bản thân Hà Tứ Hải.
Đồng thời, mỗi một người ngoại trừ mang đến cho Hà Tứ Hải một loại cảm giác lạnh lùng ra.
Đều phảng phất như đang thật sự xuất hiện ở trước mặt của hắn.
Nhưng mà nếu nhìn kỹ, hình dạng của người trước mắt lại hoàn toàn mơ hồ, căn bản liền không biết "Hắn" lớn lên có dáng vẻ ra sao.
"Ngươi là ai?" Hà Tứ Hải có chút sởn cả tóc gáy mà hỏi.
Hắn vẫn là lần đầu tiên gặp phải chuyện quỷ dị như thế.
"Ta là chúng sinh." Đối phương mở miệng nói.
Giọng nói của "Hắn" giống như đàn ông, lại giống phụ nữ, lại giống trẻ nhỏ...
Giống như là vô số âm thanh tụ hợp lại một nơi, phát ra cùng một loại âm thanh...
Nghe đối phương nói "Hắn" gọi là chúng sinh, trong lòng Hà Tứ Hải có chút suy đoán.
"Nhưng tại sao ngươi lại gặp ta, là vì cái gì?" Hà Tứ Hải hỏi.
Chúng sinh nghe vậy không hề trả lời vấn đề này, mà là đưa tay tới trước mặt Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải vừa nhìn, chính là ấn Âm Dương mà hắn mới ném ra.
Thế là hắn vội vàng đưa tay cầm nó trở về.
Lúc này, hai đứa nhóc chôn đầu ở trên người Hà Tứ Hải cũng ngẩng đầu lên, tò mò đánh giá chúng sinh.
Chúng sinh mỉm cười với bọn họ.
------
Dịch: MBMH Translate