Nhưng mà vẫn giống như là máy móc, không có bất kỳ chút tình cảm nào, giống như chỉ là bởi vì cần cho nên mới nở nụ cười mà thôi.
Nhưng thằng nhóc cũng không bài xích "Hắn".
"Xin... xin chào." Huyên Huyên bỗng nhiên nói với đối phương.
Uyển Uyển thấy Huyên Huyên chủ động chào hỏi cùng đối phương, lập tức vội vàng nhỏ giọng nói một tiếng: "Xin chào."
Chúng sinh mỉm cười gật gật đầu với các nàng, sau đó nói với Hà Tứ Hải: "Các nàng đều là người có phẩm chất tốt nhất."
"Ồ?" Hà Tứ Hải có chút không hiểu mà nhướng lông mày.
"Nàng đại biểu cho kiên cường." Chúng sinh chỉ vào Huyên Huyên.
"Nàng đại biểu cho thiện lương." Chúng sinh lại chỉ vào Uyển Uyển.
Hà Tứ Hải nghe vậy, có chút bừng tỉnh.
Nêu như Huyên Huyên không kiên cường, như vậy nàng không thể một thân một mình chờ đợi ở bên người gia đình trong suốt hai mươi năm được.
Uyển Uyển đã gặp phải những chuyện đáng ghê tởm nhất thế gian từ khi bản thân còn rất nhỏ. Nàng cũng không có oán hận bất kỳ người nào, từ đầu tới cuối đều duy trì dáng vẻ thiện lương.
Hà Tứ Hải lần này đã rõ ràng các nàng đặc thù ở chỗ rồi.
Hai đứa nhóc tuy rằng không hiểu bọn họ đang nói cái gì, nhưng cũng biết là đang khen các nàng.
Các nàng cũng không có đắc ý; mà chỉ là ( ̄︶ ̄) có chút cao hứng thôi.
Đúng lúc này, chúng sinh lại đột nhiên nói tới một câu chuyện.
Đại ý của câu chuyện là có một vị hoàng đế, cách mỗi một quãng thời gian đều sẽ sinh ra một vị hoàng tử.
Sau khi hoàng tử chậm rãi lớn lên, năng lực càng ngày càng mạnh, tư tưởng ngày càng thành thục, đi trên con đường thuộc về mình.
Thế là cắt đất biên giới làm vua, tuyên bố độc lập, thậm chí muốn thay thế và triệt để thoát khỏi sự khống chế của hoàng đế.
Bọn họ thành lập đất nước thuộc về mình, có thể gọi là Thiên đường, hoặc gọi là địa ngục, hoặc gọi là cực lạc...
Hà Tứ Hải nghe vậy thì hoàn toàn kinh ngạc.
"Cho nên ngươi muốn tôi làm cái gì?"
"Thu hồi lãnh thổ."
Hà Tứ Hải: "..."
Đây là nói mò sao? Chỉ dựa vào tay chân nhỏ bé của hắn có thể tách kéo được những đại lão này sao?
Hơn nữa nhân vật trong thần thoại kia hóa ra là thật sự tồn tại à?
"Nếu như không thu được trở về thì sẽ như thế nào?"
" m dương mất cân đối, thế giới tan vỡ, vạn vật tuyệt diệt, quay về hỗn độn rồi tiến hóa một lần nữa, nhưng mà thế giới mới sẽ thu nhỏ lại."
Nghiêm trọng như vậy sao? Hà Tứ Hải kinh ngạc.
"Vậy thế giới lúc nào sẽ tan vỡ?"
"Rất nhanh."
"Rất nhanh là bao lâu?"
"Đại khái là khoảng trăm năm."
Hà Tứ Hải nghe vậy thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm, thời gian còn dài.
Nhưng mà đối với chúng sinh mà nói, thời gian trăm năm xác thực rất ngắn, phỏng chừng cũng là chớp mắt.
"Vậy tôi phải làm sao?" Hà Tứ Hải hỏi.
"Thuận theo tự nhiên."
" y... Không cần tôi cứu vớt thế giới sao?" Hà Tứ Hải rất là nghi hoặc, lẽ nào là lý giải sai rồi?
"Thế giới chưa bao giờ cần cứu vớt."
Nói như vậy cũng đúng, đối chúng sinh mà nói, thế giới quay về hỗn độn thực ra cũng không có ảnh hưởng bao lớn.
Nhưng là loài người, hoặc có thể nói là vạn vật thế giới thì sẽ thảm rồi.
Cho nên thứ mà con người cứu vớt vĩnh viễn không phải là thế giới, mà chính là bản thân con người.
"Nếu những đại lão kia đều là con của ngươi, vì sao ngươi không tự mình thu hồi?"
"Bởi vì bị cắt chém ra ngoài, ở bên ngoài thế giới độc lập, ta cũng không cách nào tìm được bọn họ, còn nhớ Phượng Hoàng Tập không?"
Hà Tứ Hải nghe vậy có chút bừng tỉnh.
Bản thân Phượng Hoàng Tập chính là một không gian độc lập bên ngoài thế giới, nếu không Phượng Cửu cũng sẽ không trốn ở bên trong mà không chịu ra.
Chỉ có sau khi Hà Tứ Hải tiến vào không gian và đạt thành khế ước, nó mới bị Thiên đạo phát hiện.
"Nếu đã như vậy, ngươi vì sao không thu hồi Phượng Hoàng Tập."
"Quá nhỏ rồi." Chúng sinh nói.
Ạch..., xác thực cũng đúng, đối với toàn bộ Minh Thổ mà nói thì Phượng Hoàng Tập sợ là còn không bằng một hạt vừng.
"Cho nên ngươi là Thiên đạo?" Hà Tứ Hải hỏi.
Chúng sinh nghe vậy thì lắc lắc đầu, "Thiên đạo là ta, ta không phải Thiên đạo."
Giọng nói của hắn bay lượn theo hư không, trong lúc nói chuyện còn không ngừng mà thay đổi, rồi lại phảng phất như không đổi, tràn ngập mâu thuẫn, rất là thần kỳ.
"Như vậy hoàng tử mới sinh ra gần đây là ai?" Hà Tứ Hải bỗng nhiên mở miệng hỏi.
"Trong lòng ngươi không phải đã có đáp án rồi sao?"
Hà Tứ Hải nghe vậy thì trở nên trầm mặc, không tiếp tục truy hỏi nữa.
"Điều này rất quan trọng, là phật, là ma, là thần..., hay là mở ra con đường mới, đều sẽ ảnh hưởng đến vạn vật thế giới..."
Chúng sinh nói xong, cả người bỗng trở nên hư huyễn, giọng nói cũng biến thành hư vô.
"Chờ một chút." Hà Tứ Hải biết Thần phải đi liền vội vàng gọi lại.
Chúng sinh phảng phất như rõ ràng gì đó, chợt có một vật xuất hiện ở trong tay Hà Tứ Hải.
Là một cái chùy gỗ, đại khái dài bằng cánh tay trẻ con, rất tinh xảo.
Khá giống với cái chùy thường dùng để xoa bóp trong ngày thường.
"Cái này không đúng thì phải?" Hà Tứ Hải nói.
Thứ hắn muốn chính là thù lao kiền trĩ của hòa thượng Quảng Đức, mà không phải là một cái chùy xoa bóp.
"Đều giống nhau, ngươi sẽ dùng tới."
Một giọng nói vang lên từ đáy lòng của Hà Tứ Hải, chúng sinh hoàn toàn biến mất ở trước mắt của bọn họ.
Điều này có thể giống nhau sao? Quảng Đức giơ kiền trĩ lên, mang đến cho người ta cảm giác như phá tan hư không, xuyên thủng mặt đất, thấy rõ kiền trĩ tuyệt đối là một bảo vật.
Nhưng hiện tại cái đồ chơi giống như búa nhỏ này thì có thể làm gì? Đánh vai sao?
Hà Tứ Hải cầm lấy, gõ nhẹ lên trên bả vai mình hai lần, không cần phải nói, đúng thật là thoải mái.
"Ông chủ..." Đúng lúc này, Huyên Huyên bỗng nhiên kéo tay áo của Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải phản ứng lại, "Làm sao thế?"
"Có thể cho em chơi một chút hay không?" Huyên Huyên hỏi với vẻ mặt chờ đợi.
"Cầm đi." Hà Tứ Hải tiện tay đưa cây chùy trong tay cho nàng.
"Ha ha, chị, đến, cho em gõ một hồi."
Huyên Huyên bắt được búa, học dáng vẻ trước đó của Quảng Đức, muốn gõ đầu nhỏ của Uyển Uyển.
"Hihi... Cái này không thể được… "
Uyển Uyển xoay người trốn đến phía sau Hà Tứ Hải, nàng lại không phải là đứa ngốc.
"Chỉ gõ một hồi, chỉ gõ một hồi nha, em sẽ nhẹ nhàng, không đau một chút nào..."
Hai người vây quanh người Hà Tứ Hải, một người chạy một người đuổi, chơi đùa ở ngay đây.
Xem ra các nàng cũng không bị chuyện đã xảy ra hôm nay ảnh hưởng.
Đương nhiên cũng có thể là vì chúng sinh.
Hà Tứ Hải liếc mắt nhìn về phía đối diện của Vong Xuyên Hà, đó là Minh Thổ vắng vẻ.
"Có nên thuận tiện đi thăm ông nội và bà nội một chút hay không đây?"
Suy nghĩ một chút vẫn là quên đi.
"Được rồi, hai người các em đừng náo loạn nữa, chúng ta đi về nhà thôi." Hà Tứ Hải nói.
"Được..."
Hai đứa nhóc trăm miệng một lời đáp một tiếng.
Sau đó đông một hồi, Uyển Uyển không phòng bị, trên đầu liền bị gõ một cái.
"Hi hi... Thật sự không đau một chút nào nha." Uyển Uyển ôm đầu, ngây ngốc mà cười.
Hà Tứ Hải thu hồi cây búa nhỏ trong tay Huyên Huyên nghịch ngợm, bảo nàng đi trước dẫn đường, dẫn bọn họ trở lại nhân gian một lần nữa.
------
Dịch: MBMH Translate