Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 509 - Chương 509: Muốn Nàng Trở Thành Người.

Chương 509: Muốn Nàng Trở Thành Người. Chương 509: Muốn Nàng Trở Thành Người.

Đào Tử mở mắt ra, nhìn thấy Hà Tứ Hải đang ngồi ở bên cạnh, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó dụi dụi con mắt, lúc này mới phản ứng được.

"Ba ba, ba trở về rồi." Nàng vui vẻ nói.

"Đúng rồi, ngủ có ngon không?" Hà Tứ Hải cười hỏi.

"Hừm, ừm, con mơ thấy ba ba đây." Đào Tử vui vẻ nói.

"Há, con mơ thấy ba ba làm gì rồi?" Hà Tứ Hải tò mò hỏi.

"Con mơ thấy ba ba mang chị Huyên Huyên và chị Uyển Uyển đi chơi mà không mang theo con, hừ ╭(╯^╰)╮, con tức rồi nha." Đào Tử hầm hừ nói.

Sau đó lại rúc đầu nhỏ vào trong chăn.

Hà Tứ Hải: "..."

"Ha ha, nằm mơ đều là giả thôi." Hà Tứ Hải lúng túng cười nói.

"Nhanh rời giường ăn cơm sáng đi, ngày hôm nay phải đi nhà trẻ đó nha." Hà Tứ Hải nói.

"Dì Lưu đâu?"

Đào Tử nghe vậy, cũng không cố tình gây sự nữa, dù sao mơ đều là giả, tuy rằng nàng là trẻ con thế nhưng nàng cũng biết đó nha.

"Dì Lưu đã rời giường đánh răng rồi." Hà Tứ Hải nói.

Tối hôm qua Hà Tứ Hải giao Đào Tử cho Lưu Vãn Chiếu.

Cũng không phải là lần đầu tiên, Đào Tử đúng là quen quá rồi.

"Nhưng mà con vẫn còn muốn ngủ." Đào Tử nói.

Sau đó lại co vào trong chăn, trời lạnh quá, đứa nhỏ không muốn rời giường.

"Vậy cũng không được, cũng không thể là một đứa nhỏ lười được."

Hà Tứ Hải ôm nàng lên từ trong chăn ôm, bất đắc dĩ mà mặc quần áo vào cho nhóc.

"Ba ba, ba muốn dì Lưu làm vợ mình sao?" Đào Tử đột nhiên hỏi.

"Trẻ nhỏ không cần bận tâm nhiều đến chuyện của người lớn." Hà Tứ Hải vỗ một ở cái ở trên mông nàng.

"Hì hì." Đào Tử lộ ra một nụ cười ngây ngốc.

"Tối ngày hôm qua con chơi ở dưới lầu, nhìn thấy mấy người Vương Vũ Hân ngồi xe trượt vèo vèo vèo..., chạy thật nhanh nha, nhưng mà cảm thấy rất nguy hiểm, Đào Tử mới không thèm thích." Đào Tử bỗng nhiên nói.

Hà Tứ Hải nghe vậy thì nhìn nàng một cái, sau đó làm bộ lơ đãng hỏi: "Vương Vũ Hân là bạn của con không?"

"Hừm, ừm, nàng cũng ở nhà trẻ, nàng ở lớp một, cũng là bạn tốt của con." Đào Tử cao hứng nói.

"Há, có đúng không? Vậy xe trượt kia là gì thế?" Hà Tứ Hải tiếp tục hỏi.

"Chính là hai cái bánh xe, ngồi ở phía trên, dùng chân đạp đất, cọ một chút, liền có thể chạy rồi, chạy thật nhanh nha." Đào Tử nói.

Chân nhỏ còn đạp đạp ở trên giường mấy lần, biểu thị chính là như vậy.

"Có đúng không? Vậy đúng là rất nguy hiểm." Hà Tứ Hải đưa tay ôm Đào Tử đã mặc quần áo tử tế xuống từ trên giường.

"Đi thôi, chúng ta đánh răng rửa mặt nào." Hà Tứ Hải đi dép gấu cho nàng rồi nói.

"Được." Đào Tử nghe vậy, lập tức xông ra ngoài.

"Dì Lưu, dì đã rửa mặt rồi sao?" Mới đi ra từ cửa phòng đã liền thấy Lưu Vãn Chiếu đi ra từ phòng rửa mặt, thế là lớn tiếng hỏi.

"Rồi nha, cháu dậy rồi sao, nhanh lại đây một chút. Dì chải đầu rồi buộc tóc giúp con." Lưu Vãn Chiếu vẫy vẫy tay với nàng.

Hà Tứ Hải đi ra khỏi gian phòng thấy vậy liền nở nụ cười.

Sau đó hắn đi vào nhà bếp.

Chờ sau khi Hà Tứ Hải đi ra từ phòng bếp, phát hiện Tôn Nhạc Dao và Huyên Huyên đều lại đây rồi.

Mà Đào Tử đang "Ép hỏi" Huyên Huyên tối ngày hôm qua đã đi chỗ nào.

"Ha ha, chị và ông chủ đi ra ngoài... Ha ha..."

Huyên Huyên chợt nhớ tới đến, Đào Tử không có công việc thật đáng thương, vội vàng che miệng nhỏ của mình lại.

Thế nhưng nàng đã nghe được những lời này rồi.

Hà Tứ Hải vừa lúc đi ra từ phòng bếp, Đào Tử lập tức nhìn về phía hắn.

(* ̄︿ ̄)

"Con đây là làm sao rồi? Mới sáng sớm đã nổi giận rồi?" Hà Tứ Hải có chút không hiểu ra sao bèn hỏi.

"Hứ ╭(╯^╰)╮" Đào Tử xoay người lại với hắn, không quan tâm đến hắn.

"Được rồi, con tức giận cũng phải có lý do chứ? Con không nói, ba cũng không biết vì sao con tức giận, cũng không biết ba đã làm sai điều gì, có đúng hay không?" Hà Tứ Hải có chút bất đắc dĩ nói.

Lưu Vãn Chiếu bên cạnh đang hâm nóng đồ ăn mà Tôn Nhạc Dao mang tới rồi để vào trong bát, thấy vậy liền cảm thấy buồn cười.

"Ba tối ngày hôm qua có phải là mang chị Huyên Huyên đi ăn món ngon rồi hay không? Tại sao ba lại không mang theo con?" Đào Tử thở phì phò nói.

"Ba đều nói rồi, đó là con nằm mơ, đều là giả." Hà Tứ Hải bất đắc dĩ nói.

"Mới không phải, chị Huyên Huyên nói tối hôm qua có đi ra ngoài cùng ba." Đào Tử lập tức phản bác.

"Là đi ra ngoài thôi, thế nhưng không ăn gì cả, chớ đừng nói đến là món ngon." Hà Tứ Hải nói.

"Đúng vậy, đúng vậy." Huyên Huyên ở bên cạnh lập tức tiếp lời.

Ngày hôm qua thật sự không ăn cái gì cả, còn đi qua rất nhiều con đường, cũng may nàng là quỷ, nếu không đã mệt chết rồi.

"Thật sao? →_→" Đào Tử vẫn có chút không tin.

"Đương nhiên là thật rồi." Hà Tứ Hải vội vàng gật gật đầu.

"Vậy cũng được, thế nhưng ba không mang con đi cùng, con còn muốn tiếp tục tức giận một thời gian rất lâu." Đào Tử thở phì phò nói.

"Thời gian rất lâu là bao nhiêu." Hà Tứ Hải tò mò hỏi.

"Là dài... như thế" Đào Tử giang hai cánh tay ra, biểu thị rất dài rất dài.

Hà Tứ Hải: "..."

Đào Tử là một đứa bé nói chuyện giữ lời, nói tức giận là tức giận, không suy giảm một chút nào.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment