Từ lúc ăn sáng cho đến khi đi nhà trẻ, dọc đường đi nàng đều không nói chuyện với Hà Tứ Hải.
Đợi đến trước cửa nhà trẻ, Đào Tử theo thói quen mà nói với Hà Tứ Hải: "Ba ba, tạm biệt."
"Được, tạm biệt." Hà Tứ Hải cười nói.
Đào Tử sửng sốt rồi, sau đó vung vẩy cánh tay nhỏ, một mặt buồn bực.
Làm sao lại thế? Làm sao lại thế?
Mình còn đang tức giận nha, còn đang tức giận nha.
Sau đó nàng hầm hừ xoay người, kiên trì nhanh chân đi vào nhà trẻ.
Ngay cả Thẩm Di Nhiên ở gọi nàng, nàng đều không muốn phản ứng.
Quá tức rồi, quá tức rồi, quá giận bản thân mình rồi...
Ạch...
Hà Tứ Hải có chút không hiểu ra sao, không phải đã không tức giận nữa rồi sao?
Tại sao lại bắt đầu thở phì phò rồi.
"Ha ha." Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh nở nụ cười.
Sau đó nói với Huyên Huyên đứng ở bên cạnh: "Em đi nói với Đào Tử, bảo nàng không nên tức giận nữa."
Thế nhưng Huyên Huyên cũng không có lập tức đuổi theo Đào Tử, mà là nhìn về phía nàng.
Huyên Huyên: (???)
"Em sao thế? Sao lại dùng ánh mắt như vậy để nhìn chị?" Lưu Vãn Chiếu hỏi.
"Chị, em yêu chị nha, thật yêu thật yêu chị nha." Huyên Huyên nghe vậy lập tức nói.
"Có việc thì nói thẳng, em muốn mua gì?" Lưu Vãn Chiếu buồn cười hỏi.
"Được nha, em muốn mua một cái đèn chiếu" Huyên Huyên nghe vậy lập tức hưng phấn nói.
"Đèn chiếu? Đèn chiếu là cái gì?" Lưu Vãn Chiếu có chút ngạc nhiên hỏi.
"Chính là bật đèn rồi chiếu lên trên vách tường, liền có thể xuất hiện động vật nhỏ, lượn một vòng, lại có một động vật nhỏ mới, chơi rất là vui. Mấy người Lý Nhược Du, Vương Tử Hằng đều mua rồi." Huyên Huyên khua tay múa chân ra hiệu.
Lưu Vãn Chiếu nghe vậy có chút bừng tỉnh, nàng khi còn bé cũng từng chơi đồ chơi như vậy.
Nghĩ tới đây, nàng nào còn có thể từ chối, thế là gật gật đầu.
"Chị, em yêu chị nhất nha." Huyên Huyên thấy Lưu Vãn Chiếu đồng ý liền hưng phấn không thôi.
"Được rồi, chị biết rồi, chị cũng yêu em, nhanh đi vào rồi tìm Đào Tử đi." Lưu Vãn Chiếu nắn nhẹ mấy cái ở trên gương mặt bụ bẫm của nàng.
Huyên Huyên đang cao hứng nên đứng yên cho nàng nắn một hồi, sau đó mới xoay người đi vào nhà trẻ.
Nếu như là ngày thường, nàng không phải là xoay đầu né tránh thì chính là há to mồm nói mình là hổ lớn, ai sờ sẽ cắn người đó.
Nhìn Huyên Huyên đi vào, Lưu Vãn Chiếu kéo Hà Tứ Hải lại rồi nói: "Chúng ta cũng trở về thôi."
Hà Tứ Hải gật gật đầu, sau đó cùng Lưu Vãn Chiếu trở về, trưa hôm nay Lưu Vãn Chiếu không có tiết.
Ở nửa đường, Hà Tứ Hải bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Tối hôm qua Đào Tử có chơi với bạn nhỏ tên là Vương Vũ Hân, bọn nhỏ chơi loại xe gì đó?"
"Hả?"
Lưu Vãn Chiếu đầu tiên là sửng sốt một chút, rồi mới nói tiếp: "Là xe điện cân bằng mini, làm sao, anh muốn mua cho Đào Tử sao?"
Hà Tứ Hải gật gật đầu.
"Như này... Có phải là không tốt lắm hay không?"
Lưu Vãn Chiếu cho rằng là bởi vì Đào Tử tức giận, Hà Tứ Hải mua quà để dỗ nàng, phương thức giáo dục như vậy là không đúng.
"Đừng nghĩ lung tung." Hà Tứ Hải nói lại lời của Đào Tử sau khi rời giường lại cho nàng.
Lưu Vãn Chiếu nghe vậy thì lúc này mới chợt hiểu.
Trên thực tế, sáng sớm Đào Tử vừa mở mắt liền nói nhiều như vậy, trên thực tế là vô cùng hâm mộ những bạn nhỏ khác, ngoài miệng nói không thích, trên thực tế là rất muốn.
Chỉ có điều bởi vì nàng rất hiểu chuyện, không muốn Hà Tứ Hải mua cho nàng mà thôi.
"Đào Tử thật sự hiểu chuyện. Đúng rồi, sau này nàng lớn lên, anh hi vọng nàng sẽ trở thành người như thế nào?" Lưu Vãn Chiếu cảm khái một câu, sau đó hỏi.
"Anh muốn nàng trở thành người." Hà Tứ Hải trầm giọng nói.
"???"
Lưu Vãn Chiếu nghe vậy thì cảm thấy khó hiểu, lời này sao nghe giống như Đào Tử không phải là người thế.
"Ha ha, chị không nên kéo quần của em nha, quần của em sắp bị chị kéo rơi xuống rồi." Đào Tử kéo kéo quần rồi nói với Huyên Huyên ở phía sau.
"Em đừng chạy nhanh như vậy, cẩn thận té ngã bây giờ." Huyên Huyên nhắc nhở.
"Hì hì, không sao cả, em chạy vèo vèo, chó đều không đuổi kịp em nha." Đào Tử đắc ý nói.
"Ồ? Chó đuổi theo em lúc nào vậy?" Huyên Huyên tò mò hỏi.
"Trước đây ở nhà nha, chó muốn cắn mông em, thế nhưng em chạy đi vèo vèo, con cún không cắn được em nha." Đào Tử đắc ý nói.
Tình huống thực tế là nàng bị doạ cho khóc, cũng may gặp phải Hà Cầu và Hà Long, giúp nàng đuổi chó đi.
"Ồ? Tại sao chó lại muốn cắn mông của cậu, là bởi vì cậu thối thối, chưa lau khô mông sao?" Thẩm Di Nhiên vừa lúc đi tới, nghe vậy thì lập tức nói.
Đào Tử nghe vậy thì gãi đầu một cái, có chút kỳ quái nói: "Tớ lau khô mông rồi mà? Vì sao lại không lau khô ráo đây?"
"Vậy tớ làm sao biết, nếu không tại sao chó lại muốn cắn mông cậu, nhất định là ngửi được mùi thối trên mông của cậu rồi." Thẩm Di Nhiên cười ha ha rồi nói.
"Ha ha, Đào Tử là Đào Tử thối." Huyên Huyên lập tức cười nói.
"Mới không có."
O(′ 益 `)o
Đào Tử phát điên rồi.
"Tớ lau khô mông rồi." Đào Tử lo lắng giải thích.
"Được rồi, được rồi, cô biết con lau khô mông rồi, con không cần lớn tiếng như vậy." Đúng lúc này, cô Từ bên cạnh cũng đi tới.
"Con nhìn xem, những người bạn nhỏ khác đều nghe thấy rồi nha." Cô Từ chỉ chỉ trong lớp, quả nhiên bạn học cả lớp đều đang nhìn Đào Tử.
"Ha ha." Bạn học cả lớp đều cười vang lên.
o(*▽*)q
Đào Tử vội vàng dùng tay nhỏ che con mắt của mình, như vậy các cậu sẽ không nhìn thấy tớ nữa.
"Được rồi, các bạn học, tan học rồi, từng bạn đi ra phòng học, đừng chạy." Đúng lúc này, cô Từ vỗ tay một cái rồi nói, thu hút sự chú ý của mọi người.
"Ai ~" Huyên Huyên ở bên cạnh bất đắc dĩ thở dài.
Đào Tử: (? _?)
"A ~ a ~ "
Huyên Huyên giả vờ ngây ngốc, không dám nhìn nàng, còn ngó qua chỗ khác, nhìn về phía ngoài phòng học.
"Ha ha, mặt trời đẹp quá."
Đào Tử: (? _?)
"Ha ha, thật nhiều người nha."
Đào Tử: (? _?)
"Ha ha, gió thật lớn nha."
Đào Tử: (? _?)
"Ha ha, mình phải chạy mau nha." Huyên Huyên nói xong, cất bước liền chạy.
" 'Tán heo', chị 'Tán heo' cho em." Đào Tử giơ cánh tay, bước chân ngắn nhỏ đuổi theo.
"Đừng chạy, đừng chạy, ai..." Cô Từ hô từ phía sau.
Nhưng mà hai đứa nhóc căn bản là không nghe thấy, vèo vèo chạy không gặp bóng người.
"Các bạn học, các em không được học theo hai bạn kia đó nha." Cô Từ bất đắc dĩ quay đầu nói với các bạn hò còn lại ở phòng học.
"Vâng ạ."
Đây mới là bé ngoan mà, cô Từ nghĩ thầm.
"Được rồi, hiện tại tan học." Cô Từ lại vỗ tay một cái.
Sau đó phòng học vốn đang yên tĩnh lập tức giống như ong vỡ tổ, tất cả bọn nhỏ đều ào ra ngoài cửa.
Cô Từ: "Ai..."
------
Dịch: MBMH Translate