Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 511 - Chương 511: Đào Tử Vui Sướng.

Chương 511: Đào Tử Vui Sướng. Chương 511: Đào Tử Vui Sướng.

"Gà trống lớn Đào Tử mổ chị, gà trống lớn Đào Tử mổ tên xấu xa..."

Đào Tử coi mình thành một con gà trống lớn, đang mổ tên xấu xa Huyên Huyên.

Huyên Huyên: ╥﹏╥

"Chị không phải cố ý mà, mẹ nói buổi tối sẽ nướng khoai cho chị, chị sẽ mời em ăn cùng." Huyên Huyên nói rằng.

Đào Tử: ヽ(≧□≦)ノ

"Mới không muốn, em không thích nhất là ăn khoai lang, chị là đồ xấu xa, em mổ chị nha..." Đào Tử tức giận nói.

"Vậy... Vậy... Vậy chị cho em mượn mũ thỏ của chị." Huyên Huyên suy nghĩ một chút rồi nói.

Mũ thỏ trong miệng của Huyên Huyên là Tôn Nhạc Dao mới mua mấy ngày trước, lông xù trên mũ còn có hai tai thỏ thật dài, vô cùng đáng yêu.

Tôn Nhạc Dao cũng mua cho Đào Tử mua cái, nhưng mà là gấu nhỏ, cũng có hai vành tai lớn, nhưng lại là tròn tròn.

"Há, vậy em tha thứ cho chị."

Đào Tử nghe vậy ánh mắt sáng lên, lập tức thu hồi bàn tay, nàng đã muốn đội mũ thỏ từ lâu rồi.

"Vậy em cho chị mượn mũ gấu nhỏ của em đội một hồi." Huyên Huyên lập tức nói.

"Được." Đào Tử không chút suy nghĩ liền đồng ý.

Tiếp theo nàng cảm giác không đúng chỗ nào đó.

"Các bạn học, xếp thành hàng, Thẩm Di Nhiên duy trì trật tự." Đúng lúc này, cô Từ nói.

Đào Tử và Huyên Huyên nghe vậy vội vàng đứng nghiêm.

...

"Đào Tử sẽ không tức giận nữa chứ?" Hà Tứ Hải đứng ở cửa, tràn đầy lo lắng.

"Yên tâm đi, tức giận của trẻ nhỏ tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, chẳng mấy chốc là sẽ quên thôi." Tôn Nhạc Dao ở bên cạnh an ủi.

Về phần Lưu Vãn Chiếu, buổi chiều trường học có tiết cho nên nàng đến trường học rồi.

Sau khi cửa lớn nhà trẻ mở ra, cho dù có giáo viên, có dẫn đội, nhưng vẫn rất nhốn nháo.

Bà nội, ông nội, ba, mẹ..., liên tiếp.

"Ha ha, ba ba."

Đào Tử nhìn thấy Hà Tứ Hải từ phía xa, bởi vì Hà Tứ Hải mỗi lần tới đón nàng đều đứng ở một vị trí cố định bên tay phải.

Chờ vừa ra khỏi cửa, Đào Tử đã tươi cười nhào tới trước người Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải lập tức ôm nàng lên.

"Vui vẻ như thế, không tức ba ba nữa rồi?" Hà Tứ Hải vui vẻ hỏi.

"Bởi vì con đã tức một khoảng dài như vậy rồi nha." Đào Tử giang hai cánh tay ra hiệu nói.

Trên thực tế, sau khi cô từ Từ kể xong câu chuyện đầu tiên ở trong lớp, nàng đã không tức giận rồi, thậm chí còn có chút nhớ ba ba.

Hơn nữa nàng cũng đã tức giận thời gian thật dài rồi, nàng lo lắng ba ba sẽ buồn, cho nên tan học một cái liền chạy, không thể chờ đợi được nữa mà muốn gặp ba ba.

Huyên Huyên bên cạnh đi tới nhìn về phía Tôn Nhạc Dao.

Tôn Nhạc Dao cho rằng nàng cũng muốn được ôm, thế là khom lưng muốn ôm lấy nàng.

Thế nhưng Huyên Huyên lại lắc lắc đầu.

"Con rất nặng, mẹ ôm con sẽ rất vất vả." Huyên Huyên nói.

Thấy Huyên Huyên hiểu chuyện như vậy, trong lòng Tôn Nhạc Dao cảm thấy ngọt ngào không gì sánh được.

Đúng là vậy thật, nàng lớn tuổi rồi, ôm Huyên Huyên một hồi liền cảm thấy vất vả.

Thế là nàng đưa tay tới, Huyên Huyên lập tức đặt bàn tay nhỏ bé vào lòng bàn tay của nàng.

Hai người nhìn nhau mỉm cười, như vậy thôi cũng rất tốt?

"Mẹ, chị đâu."

"Chị con đến trường học rồi."

"Ồ."

Huyên Huyên nghe vậy có chút mất mát.

Nàng còn vẫn chờ mong tan học đây.

"Nhưng mà... chị đã mua quà giúp con rồi, để ở nhà nha." Tôn Nhạc Dao bỗng nhiên nói.

"Thật sao?"

Đứa nhỏ vốn ỉu xỉu bỗng lập tức đầy máu sống lại.

"Chúng ta về nhà một chút đi." Nàng lôi Tôn Nhạc Dao, không thể chờ đợi được nữa mà muốn về nhà.

Đúng lúc này, eo nàng bị người ta kéo lại từ phía sau, sau đó được nâng lên cao.

"Đi đi... Về nhà thôi." Hà Tứ Hải gác hai đứa nhóc trên vai, bước lớn đi về phía Ngự Thủy Loan.

Dọc theo đường đi, ánh mắt của tất cả phụ huynh khác nhìn bọn họ đều mang theo vẻ u oán.

Không thể để cho đứa nhỏ tự đi sao? Còn có thể rèn luyện thân thể, nếu thực sự không được thì ôm cũng được mà?

Đặt lên vai là có ý tứ gì? Còn đặt hai đứa nữa.

Nhìn ánh mắt ghét bỏ của con cái ở bên cạnh, những phụ huynh này không thể không có ý kiến với Hà Tứ Hải.

"Ha ha, chị gái mua cho chị đèn chiếu hình nha." Huyên Huyên vui vẻ nói với Đào Tử.

Đào Tử nghe vậy liếc mắt nhìn Hà Tứ Hải, sau đó nói: "Em mới không thích."

Huyên Huyên nghe vậy thì gãi đầu một cái, "Em trước không phải nói em cũng muốn một cái sao? Còn bảo Vương Tử Hằng cho em chơi đùa một chút nữa."

"Mới không có..." Đào Tử ôm cánh tay nói.

"Được rồi, Đào Tử cũng có, chị của em mua hai cái, hai người các con mỗi người một cái." Tôn Nhạc Dao bên cạnh nghe vậy thì cười nói.

Đào Tử nghe vậy liền lộ ra nụ cười, cao hứng nói: "Cảm ơn bà nội."

"Vui vẻ như vậy sao? Ba cũng mua quà cho các con đó." Hà Tứ Hải nói.

"Ồ? Quà gì?" Hai đứa nhóc nghe vậy thì vừa mừng vừa sợ.

"Không nói cho các con, về đến nhà là biết thôi." Hà Tứ Hải cố ý thừa nước đục thả câu.

"Ba ba xấu, nói nhanh một chút." Đào Tử dùng tay nhỏ véo tai Hà Tứ Hải .

"Ai nha, ai nha, nếu còn như vậy thì sẽ không tặng quà cho các con nữa nha."

Huyên Huyên mới vừa duỗi tay ra nghe vậy liền vội vàng rụt trở lại.

...

Tôn Nhạc Dao đi phía bọn họ, nhìn bọn họ ồn ào, trong lòng lại cảm thấy yên tĩnh không gì sánh được.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment