"Đây là cho con sao? Đây thật sự là cho con sao?"
Lúc Đào Tử về đến nhà, nhìn bên cạnh chân bàn có một chiếc xe điện cân bằng mini màu đỏ thì lộ ra vẻ khó có thể tin được.
"Đúng vậy, không phải cho con, chẳng lẽ còn là ba tự mua sao? Ba cũng không dùng được nha." Hà Tứ Hải cười nói.
Đào Tử nghe vậy thì hưng phấn chạy tới, đưa tay muốn mò, lại rụt trở về.
"Thử xem đi." Hà Tứ Hải ở bên cạnh khích lệ.
Đào Tử nghe vậy lúc này mới đặt tay lên tay lái, thế nhưng rất nhanh lại rụt trở về.
"Ba ba, chúng ta trả cái này lại cho ông chủ đi." Đào Tử ngẩng đầu lên nói với vẻ mặt không muốn.
"Ồ? Vì sao?" Hà Tứ Hải nghe vậy hơi kinh ngạc.
"Vương Vũ Hân nói xe điện rất là đắt, muốn thật nhiều tiền."
"Cho nên?"
"Vì lẽ đó chúng ta không thể lãng phí tiền nha. Ba ba rất nghèo, chúng ta phải tiết kiệm, bà nội nói ba làm việc rất khổ cực, kiếm rất ít tiền." Đào Tử vô cùng hiểu chuyện.
Hà Tứ Hải nghe vậy thì có chút chua xót, ngồi xổm người xuống nhìn nàng rồi nói: "Đó là trước đây, ba ba cố gắng làm việc, hiện tại có tiền rồi nha. Chúng ta không cần trả lại, Đào Tử giữ lại mà lái, sau này con muốn mua đồ gì thì cứ trực tiếp nói với ba ba."
"Thật sao?" Đào Tử mở to hai mắt, ngây thơ hỏi.
"Đương nhiên là thật rồi." Hà Tứ Hải gật gật đầu.
Đào Tử nghe vậy, lại cảm thấy buồn, sau đó đưa tay ôm lấy Hà Tứ Hải, tay nhỏ vỗ lưng của hắn.
"Làm sao rồi?" Hà Tứ Hải hơi nghi hoặc một chút, không biết nàng là làm sao rồi.
"Ba ba nhất định là rất khổ cực có đúng hay không? Thời tiết nóng còn làm việc ở bên ngoài. Bà Diêu nói ba cũng là đứa trẻ, nên được đến trường học tập, nhưng là vì nuôi Đào Tử nên rất khổ cực, hiện ở bên ngoài lạnh lắm, ba nếu mà làm việc... Oa..." Đào Tử bỗng nhiên khóc lớn.
Hà Tứ Hải nghe vậy đầu tiên là sửng sốt một chút, trong lòng âm thầm oán giận Diêu Thúy Hương (dì nấu ăn ở công trường), nói với Đào Tử những thứ này làm gì, đồng thời trong lòng lại rất là cảm động.
"Ba ba không khổ cực nha. Ba đã không còn làm việc ở trên công trường nữa rồi, con không biết sao? Ba mỗi ngày ở trong cửa hàng rất sung sướng." Hà Tứ Hải vội vàng dỗ nàng.
Đào Tử nghe vậy sửng sốt một chút, thật giống như đúng nha.
"Thật sao?" Đào Tử nghẹn ngào hỏi.
"Đương nhiên là thật, đứa ngốc." Hà Tứ Hải điểm nhẹ một hồi ở trên mũi nàng.
Sau đó đưa tay giúp nàng lau nước mắt trên mặt rồi nói: "Con thử trượt xem... Không, cái này gọi là xe điện cân bằng mini, thử xe điện cân bằng mini của con đi."
Đứa nhỏ chơi xe điện cân bằng mini này thực ra rất có lợi, có thể giúp cho đứa nhỏ dễ dàng học được cách nắm giữ cân bằng, chờ lúc lớn hơn một chút là có thể dễ dàng đi được xe đạp hoặc là học lái các loại xe khác đều sẽ nhanh hơn rất nhiều.
Hà Tứ Hải đỡ lấy đầu xe, để Đào Tử lái đi tới, cao thấp vừa vặn.
"Thử ở nhà trước một lần, đợi lát nữa ba mang con xuống dưới lầu chơi."
"Được." Đào Tử vô cùng hưng phấn, sau đó điều khiển xiêu xiêu vẹo vẹo ở trong phòng khách, dù sao có hai bàn chân chống đất, cũng không sợ ngã chổng vó.
Nhưng mà, tiểu Bạch nằm ở giữa phòng khách lại bị dọa cho nhảy lên, vội vàng trốn lên trên ghế sô pha, tò mò nhìn Đào Tử.
"Tùng tùng tùng..." Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa quen thuộc.
Không cần phải nói, nghe tiếng cũng biết là ai rồi, mở cửa, quả nhiên Huyên Huyên đang đứng ở cửa.
Trên tay nàng còn bưng một cái bát đậy nắp.
"Đây là cái gì?" Hà Tứ Hải tò mò hỏi.
"Đây là thịt bò do mẹ kho, ăn rất là ngon đó." Huyên Huyên nói.
"Đây là cho bọn anh sao?" Hà Tứ Hải cũng không khách sáo, đưa tay nhận lấy.
"Hừm, cảm ơn ông chủ đã mua xe trượt cho em." Huyên Huyên hưng phấn nói.
"Không cần khách sáo." Hà Tứ Hải sờ sờ đầu nhỏ của nàng, để cho nàng đi vào.
"Đào Tử, chị cũng có một cái xe trượt nha." Huyên Huyên nhìn thấy Đào Tử đang lái xe điện cân bằng mini thì vui vẻ lên tiếng.
Sau đó, nàng móc từ trong túi nhỏ ra một thứ giống như đèn pin, mở ra chiếu lên vách tường, nhân vật ‘Đội bay siêu đẳng’ bên trong lập tức xuất hiện ở trên vách tường.
"Ha ha, lợi hại không? Chị gái mua cho chị đó." Huyên Huyên đắc ý nói.
Sau đó, nàng lại chuyển động đèn pin phía trước, nhân vật trên tường biến thành Tiểu Ái.
"Mẹ nói bởi vì là ban ngày, buổi tối sẽ càng rõ hơn nha."
Đào Tử một mặt tò mò lái xe điện cân bằng mini đi qua.
"Dì Lưu cũng mua cho con một cái, ở chỗ này đây." Hà Tứ Hải thuận tay đặt bò kho lên bàn, rồi cầm đèn chiếu hình bên cạnh lên.
Hai đứa nhóc lập tức bị thu hút tới.
Tuy bề ngoài đèn chiếu hình của Đào Tử giống với cái của Huyên Huyên đúc, thế nhưng hình chiếu ra chính là nhân vật ở bên trong ‘Nhà thám hiểm Dora’.
Hai bộ phim hoạt hình này đều là phim mà Đào Tử và Huyên Huyên thích xem, nên mới cố ý mua không giống nhau, như vậy hai đứa nhóc có thể đổi lại mà chơi.
------
Dịch: MBMH Translate