Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 513 - Chương 513: Đào Tử Vui Sướng.(3)

Chương 513: Đào Tử Vui Sướng.(3) Chương 513: Đào Tử Vui Sướng.(3)

Tuy rằng bên ngoài có chút lạnh, thế nhưng vẫn không ngăn được tấm lòng nhiệt huyết của hai đứa nhóc.

Các nàng không nhịn được muốn tìm những người bạn nhỏ để khoe khoang một phen.

Thế là Hà Tứ Hải mang theo hai người bọn họ xuống lầu.

Đã tan học, trong tiểu khu đã có không ít bạn nhỏ đang chơi đùa.

Đào Tử và Huyên Huyên lái xe điện cân bằng mini, rất nhanh sẽ hòa vào trong.

Hà Tứ Hải nhìn mấy lần, cũng không quản nhiều nữa, chỉ cần bọn trẻ không đánh nhau thì mặc kệ bọn chúng, quản quá nhiều trái lại sẽ không tốt.

Hắn vừa mới chuẩn bị ngồi xuống ở trên chiếc ghế bên cạnh đã thấy Lưu Trung Mưu mang theo túi trở về từ bên ngoài.

"Chú Lưu." Hà Tứ Hải đứng dậy tiến lên chào hỏi.

"Ồ, cháu ở nhà à, mang Đào Tử xuống chơi sao?" Hắn hỏi.

"Còn có Huyên Huyên." Hà Tứ Hải chỉ về phía cách đó không xa, một đám trẻ đang cưỡi xe điện cân bằng mini.

"Xe từ đâu tới thế?" Hắn tò mò hỏi.

"Ngày hôm nay cháu mới vừa mua cho các nàng." Hà Tứ Hải nói.

"Lãng phí tiền." Lưu Trung Mưu ngoài miệng nói như vậy, nhưng trên mặt lại tràn đầy nụ cười.

Sau đó nói: "Về chuyện phòng thực nghiệm mà cháu nói trước đó, chú đã nói xong với giáo sư Thái của Nông Đại (Đại học Nông Nghiệp) rồi, thứ bảy này, một ngày đủ chứ?"

"Đủ rồi, cảm ơn chú Lưu." Hà Tứ Hải vội vàng nói.

"Cám ơn cái gì, chú cũng chỉ có thể giúp được chút ít ở phương diện này thôi." Lưu Trung Mưu cười nói.

"Đây không phải là việc nhỏ, là giúp đại ân." Hà Tứ Hải cười nói, sau đó hai người cũng ngồi xuống trên cái ghế bên cạnh.

Cốc Vũ Hành muốn gây trồng giống hoa lan mới, trước tiên muốn cải tiến hạt giống, nhưng cần phòng thực nghiệm chuyên nghiệp. Hơn nữa thực nghiệm này thất còn tương đối đặc thù, chỉ có ở trường Nông Đại mà Cốc Vũ Hành từng giảng dạy.

Cho nên Hà Tứ Hải nhờ Lưu Trung Mưu xem có thể mượn dùng một chút hay không, không nghĩ tới lại mượn được.

Trên thực tế, thành Hợp Châu lớn như vậy, các giáo sư đại học hơi nổi danh một chút đều biết nhau, xin nhờ giúp chút ít chuyện đều không có vấn đề gì.

Hai người đang nói chuyện, Huyên Huyên đã cưỡi xe điện cân bằng mini tới, Đào Tử thì theo ở sau lưng nàng.

"Ba ba, ba nhìn xe con xem có được hay không?" Huyên Huyên hưng phấn hỏi Lưu Trung Mưu.

"Đẹp nha, nhưng mà là ai mua cho con đó?" Lưu Trung Mưu cố ý hỏi.

"Là ông chủ, ha ha, ông chủ thật giỏi nha." Huyên Huyên nói.

"Vậy con đã cảm ơn ông chủ hay chưa." Lưu Trung Mưu cười nói.

"Ừ, con có đưa bò kho mà mẹ làm, ăn ngon lắm nha."

"Có đúng không, con thật giỏi, đến ngồi nghỉ cùng ba ba một hồi. Con nhìn mình kia, đầu đầy mồ hôi, cẩn thận kẻo lại cảm mạo." Lưu Trung Mưu ôm nàng tới rồi nói.

Mà bên này, Hà Tứ Hải cũng đang nói lời tương tự với Đào Tử.

Đào Tử chỉ là ngây ngốc mà cười, cũng không biết có nghe lọt tai hay không, ngày hôm nay nàng đúng thật là vui.

"Đào Tử, sau này con lớn, con muốn làm một người như thế nào?" Nhìn nhóc con tươi cười hớn hở, Hà Tứ Hải vừa lau mồ hôi cho nàng vừa nói.

"Đào Tử lớn vui vẻ." Đào Tử không chút nghĩ ngợi mà trả lời.

Hà Tứ Hải: "..."

Nhưng mà Đào Tử nói cũng đúng, cho dù nàng trở thành "Người" như thế nào thì chỉ cần nàng cảm thấy vui vẻ là được.

"Đào Tử, Huyên Huyên, chúng ta tiếp tục chơi nha." Đúng lúc này, một bé gái cùng tuổi với hai nhóc Đào Tử lái một chiếc xe điện cân bằng mini đứng ở các trước mặt các nàng.

Nàng chính là Vương Vũ Hân trong miệng của Đào Tử, Hà Tứ Hải gặp qua mấy lần, xem như là quen mặt.

Nhưng mà rất hiển nhiên, nàng có biết Hà Tứ Hải, nhìn thấy Hà Tứ Hải đang nhìn nàng thì lập tức nhiệt tình vẫy vẫy tay nhỏ với hắn: "Chào ba của Đào Tử nha."

"Chào nhóc." Hà Tứ Hải cười rồi vẫy tay với các nàng.

Hà Tứ Hải còn nhìn thấy cách đó không xa có một bà lão đang nhìn về phía bên này, đó là bà ngoại của Vương Vũ Hân.

Vương Vũ Hân trên căn bản đều được bà ngoại nuôi nấng, ngoài ra chính là mẹ của nàng và ông ngoại. Hà Tứ Hải đều từng gặp qua, chỉ có ba ba là Hà Tứ Hải chưa từng thấy lần nào.

Nhìn ba đứa nhóc lại chơi xe điện cân bằng mini nhanh như một cơn gió.

Lưu Trung Mưu hơi xúc động, nói: "Trước đây mỗi lần nhìn thấy đám nhỏ ở dưới lầu, chú liền ngóng trông Vãn Vãn lúc nào có thể lập gia đình, sinh đứa bé cho bọn chú ôm, không nghĩ tới hiện tại Vãn Vãn còn không lập gia đình, bọn chú lại có cơ hội trông trẻ trước rồi."

Hà Tứ Hải ngồi ở bên cạnh lẳng lặng mà nghe.

"Cảm ơn cháu, Tứ Hải." Lưu Trung Mưu tràn đầy cảm kích.

"Chú Lưu, nói cảm ơn liền khách sáo rồi, Huyên Huyên cũng có cơ duyên này mà." Hà Tứ Hải nói.

"Vậy cháu định lúc nào sẽ kết hôn với Vãn Vãn? Thân thể của chú và dì hiện tại cũng coi như không tệ, vừa vặn có thể trông con giúp các cháu." Lưu Trung Mưu đột nhiên nói.

Hà Tứ Hải: "..."

Hắn có phải là bị lừa rồi hay không?

Nhưng mà bản thân hắn cũng không tránh né vấn đề này, nghe vậy thì suy nghĩ một chút rồi nói: "Đại khái cũng cần thời gian một, hai năm nữa đi."

Trên thực tế Hà Tứ Hải và Lưu Vãn Chiếu hiện tại ngoại trừ chưa lấy giấy chứng nhận ra thì gần như là không khác gì là vợ chồng cả.

Lưu Trung Mưu nghe vậy thì nở nụ cười, sau đó nói: "Vậy thì tốt, tuy Vãn Vãn tuổi cũng không còn nhỏ nữa, thế nhưng đợi thêm hai năm cũng không sao cả."

Câu nói này nhìn như bình thường nhưng trên thực tế lại đang cường điệu Vãn Vãn không nhỏ nữa rồi, để Hà Tứ Hải tuyệt đối không nên phụ lòng nàng.

"Chú Lưu, cháu biết rồi, chú yên tâm, cháu nhất định sẽ cưới Vãn Vãn." Hà Tứ Hải nói.

"Ba ba, Tứ Hải." Giọng nói của Lưu Vãn Chiếu bỗng nhiên truyền đến.

Hà Tứ Hải và Lưu Trung Mưu nghe tiếng nhìn tới, liền thấy Lưu Vãn Chiếu đang đeo túi xách và đi tới.

Nhìn dáng vẻ như vậy, hẳn là mới trở về từ trường học.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment