Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 514 - Chương 514: Tờ Giấy Nhỏ Của Uyển Uyển.

Chương 514: Tờ Giấy Nhỏ Của Uyển Uyển. Chương 514: Tờ Giấy Nhỏ Của Uyển Uyển.

Nàng mặc một chiếc áo len cổ lọ, bên dưới mặc một chiếc váy nhung dài màu lam, dáng người cao gầy, nhìn càng có khí chất xuất chúng.

“Sao các người lại ngồi ở đây?" Lưu Vãn Chiếu tò mò hỏi.

"Anh mang bọn nhóc xuống chơi, vừa vặn gặp phải chú Lưu trở về, cho nên liền ngồi ở chỗ này tùy tiện tâm sự một chút." Hà Tứ Hải cười tiếp lời.

"Ba đi lên trước đây, các con nói chuyện đi." Lưu Trung Mưu đứng lên, cười nói.

Nhìn thấy Huyên Huyên lái xe điện cân bằng mini ở phía trước, thế là hắn lớn tiếng nói: "Huyên Huyên, ba ba đi lên lầu nha."

"Vâng ạ." Huyên Huyên đáp mà không ngẩng đầu lên, sau đó lại trò chuyện cùng các bạn nhỏ.

Lưu Trung Mưu có chút buồn cười lắc lắc đầu, con vật nhỏ này, sau đó tươi cười cầm túi đi lên lầu.

"Anh và ba nói chuyện gì vậy? Nhìn dáng vẻ của ông ấy hình như rất tốt." Lưu Vãn Chiếu ngồi xuống bên cạnh Hà Tứ Hải, tò mò hỏi.

"Ông ấy hỏi anh chúng ta lúc nào thì kết hôn." Hà Tứ Hải nhìn về phía nàng rồi nói.

"Hả?"

Lưu Vãn Chiếu nghe vậy thì hơi kinh ngạc, sau đó ánh mắt có chút không dám nhìn thẳng Hà Tứ Hải, đỏ mặt nói: "Cha em chỉ là lo lắng lung tung thôi, anh không cần nói nhiều, lát nữa trở về em sẽ nói với ông ấy."

Hà Tứ Hải nghe vậy thì có chút kinh ngạc, dáng vẻ này của Lưu Vãn Chiếu đúng thật là đáng yêu.

"Em không hỏi một chút là anh đã trả lời như thế nào sao?" Hà Tứ Hải nói.

Lưu Vãn Chiếu nghe vậy thì cúi đầu, giày da điểm nhẹ trên đất nói: "Anh... Anh đã trả lời như thế nào?"

"Anh nói với ông ấy rằng trong vòng một hai năm anh sẽ cưới em." Hà Tứ Hải nói xong, cầm bàn tay đang đặt trên ghế của nàng lên, nắm chặt ở lòng bàn tay bên trong.

Lưu Vãn Chiếu không nói chuyện, chỉ là nhích lại gần hắn, gần như là dán ở trên người hắn.

"Hì hì ~, các người đang làm gì thế?" Đào Tử đi ngang qua trước mặt bọn họ, tò mò hỏi.

"Bọn họ đang nói chuyện yêu nhau!" Huyên Huyên ở phía sau bày ra vẻ mặt ghét bỏ.

"Hi hi..., chị đến cùng chơi đùa với các em nha!" Bên cạnh bỗng nhiên truyền đến tiếng cười quen thuộc.

Mọi người nhìn lại theo tiếng, không phải là Uyển Uyển thì còn có thể là ai?

Nàng đẩy một chiếc xe điện cân bằng mini hệt như của Đào Tử và Huyên Huyên, còn đội cả mũ an toàn màu đỏ, trên eo kẹp một chiếc đèn chiếu hình, há hốc mồm cười ngây ngô.

"Được rồi, đừng cười ngây ngốc nữa, lúc ra cửa, mẹ đã nói với con như thế nào rồi?" Chu Ngọc Quyên ở phía sau nhẹ nhàng vỗ một cái lên lưng nàng.

Uyển Uyển nghe vậy thì liếc mắt nhìn Chu Ngọc Quyên.

"Mẹ giúp con một chút." Nàng nói.

Sau đó nàng móc móc ở trong cái túi trước ngực, móc ra một cái hộp nhỏ.

Sau đó chạy đến trước mặt Hà Tứ Hải, đưa cho hắn rồi nói: "A ~ "

"Món đồ gì thế?" Hà Tứ Hải tò mò hỏi.

Huyên Huyên và Đào Tử cũng tò mò xông tới.

Uyển Uyển nghe vậy, quay đầu nhìn về phía Chu Ngọc Quyên, đón nhận ánh mắt khích lệ của nàng thế là lại xoay đầu lại lần nữa.

"Hi hi ha ha.."

Hà Tứ Hải: "..."

"Hi hi ha ha..."

Mọi người:...

Em rốt cuộc là đang muốn nói cái gì? Không nên cứ hi hi ha ha như vậy chứ.

Mình muốn nói gì nhỉ? Uyển Uyển hơi sốt sắng, nhất thời không nhớ ra được.

Nàng đưa tay muốn gãi đầu một cái, lại phát hiện trên đầu đang đội một cái mũ màu đỏ.

Thế nhưng nàng cuối cùng cũng nghĩ ra rồi.

"Cám ơn ông chủ đã tặng quà cho em, em rất là thích." Uyển Uyển vui vẻ nói.

"Không cần khách sáo, em thích là tốt rồi." Hà Tứ Hải nói.

"Em cũng tặng quả cho ông chủ đó nha." Uyển Uyển đắc ý nói.

"Là cái này sao? Bên trong là gì vậy?" Hà Tứ Hải tò mò hỏi.

"Anh mở ra nhìn một chút không phải là biết rồi sao." Uyển Uyển dĩ nhiên học được cách thừa nước đục thả câu.

Thế là ở trong ánh mắt mong đợi của mọi người, Hà Tứ Hải mở hộp ra.

Trong hộp là một tờ giấy nhỏ được gấp lại vuông vức.

"Đây là cái gì?" Hà Tứ Hải lại tò mò hỏi.

"Hi hi ha ha..."

"Được rồi, để anh xem một chút."

Hà Tứ Hải mở tờ giấy nhỏ trong hộp ra, liền nhìn thấy phía trên vẽ từng đường to nhỏ khác nhau, bên trong tất cả đều là một đoàn đen thùi lùi.

To to nhỏ nhỏ che kín cả tờ giấy.

Phía dưới còn có hai tờ trống.

Hà Tứ Hải: o(╯□╰)o

"Đây là cái gì thế? Anh nhìn không hiểu."

"Hi hi ha ha... Đây là phiếu ăn cơm, Uyển Uyển mời ông chủ một phiếu ăn cơm." Uyển Uyển vui vẻ nói.

"Có đúng không? Anh có chút không nhìn ra nha." Hà Tứ Hải nói.

"Em biết rồi, đây là mâm, trong này là đồ ăn, đây là cá, đây là gà, đây là thịt bò..." Đào Tử chỉ vào trên đường vẽ.

"Hi hi... em Đào Tử đúng là quá giỏi." Thấy Đào Tử lý giải được ý của nàng, Uyển Uyển vô cùng hưng phấn.

"Vậy hai cái tờ trống ở phía dưới này là có ý gì?"

"Đây là bát, bát nha." Uyển Uyển đắc ý giải thích.

Hà Tứ Hải "..."

Cái này là "Bát" sao?

Hà Tứ Hải →_→ nhìn về phía người bên cạnh.

Đây nhất định là chén lớn.

Giống như là biết hắn đang suy nghĩ gì, Lưu Vãn Chiếu hờn dỗi vỗ nhẹ ở trên cánh tay hắn.

"Được rồi, cảm ơn em, anh nhận được tâm ý của em rồi." Hà Tứ Hải gấp tờ giấy lại một lần nữa, bỏ vào trong túi của mình.

"Được nha." Uyển Uyển đáp lại một tiếng giòn tan, không chút khách sáo nhận lấy lời nói cảm ơn của Hà Tứ Hải.

"Được rồi, em đi chơi với mấy người Đào Tử đi." Hà Tứ Hải sờ sờ đầu nhỏ của nàng rồi nói.

Thế nhưng Đào Tử bên cạnh lại nhìn Uyển Uyển một chút, rồi lại nhìn Huyên Huyên một chút, sau đó vỗ vỗ đầu nhỏ, lộ ra một tia mờ mịt.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment