Uyển Uyển chơi ở trong tiểu khu đến gần giờ cơm mới trở về.
Tuy rằng Lưu Vãn Chiếu đã giữ các nàng lại nhiều lần, buổi tối ở lại nhà nàng ăn cơm, thế nhưng Chu Ngọc Quyên cảm thấy không tốt lắm. Nếu như một mình Uyển Uyển liền thôi, thế nhưng còn có một người lớn như nàng, tay không tới cửa, thực sự quá thất lễ rồi.
Cho nên Uyển Uyển vô cùng thất vọng mà quay về nhà ăn cơm cùng mẹ, nhưng mà dọc đường đi nàng luôn không ngừng mà cường điệu, dặn mẹ lần sau đến nhất định phải nhớ mang theo quà.
"Được, biết rồi, con đã nói rất nhiều lần rồi nha." Chu Ngọc Quyên có chút không chịu được lải nhải như này.
Uyển Uyển: Σ(⊙▽⊙ "a
"Mẹ có phải là chê con phiền hay không?" Uyển Uyển nhạy cảm hỏi.
"Làm sao con biết, con là tiểu bảo bối của mẹ. Mẹ vĩnh viễn sẽ không chê con phiền." Chu Ngọc Quyên vội vàng nói.
"Hi hi... Con yêu mẹ nha."
"Mẹ cũng yêu con." Chu Ngọc Quyên nhẹ nhàng đặt tay lên trên đầu nhỏ của nàng.
Đầu nhỏ của Uyển Uyển không ngừng cọ cọ trong lòng bàn tay của Chu Ngọc Quyên.
...
Buổi tối, sau khi ăn cơm ở nhà Tôn Nhạc Dao, Hà Tứ Hải mang theo Đào Tử trở lại nhà mình.
Lưu Vãn Chiếu cũng đến đây, chủ yếu là giúp Đào Tử tắm rửa sạch sẽ.
Đào Tử càng lúc càng lớn, có một số việc vẫn nên để phụ nữ làm sẽ thích hợp hơn.
Nhưng mà Lưu Vãn Chiếu giúp Đào Tử tắm xong liền trở về, bởi vì tối hôm nay Huyên Huyên nói muốn ngủ cùng với nàng để cảm ơn nàng đã mua đèn chiếu hình cho mình.
Giống như được ngủ chung với nàng là một chuyện rất vinh hạnh.
Chờ sau khi Hà Tứ Hải tắm xong và trở về phòng, Đào Tử đang ngồi ở trên giường, ôm gối, cau mày, dáng vẻ trầm tư.
Hà Tứ Hải cảm thấy có chút kỳ quái.
Bởi vì trong ngày thường, Đào Tử không phải cong mông lộn nhào ở trên giường thì chính là cuộn vào trong chăn, tưởng tượng thành một cái sơn động đen sì, nàng chính là hổ lớn hung mãnh chiếm giữ ở trong động, gào gừ, gào gừ...
Nàng rất ít khi yên tĩnh như thế.
"Đang suy nghĩ gì vậy? Có thể nói cho ba ba một chút không?" Hà Tứ Hải ngồi xuống ở bên người nàng rồi hỏi.
“Ba ba, chị Huyên Huyên đưa thịt bò cảm ơn ba, chị Uyển Uyển mời ba ăn cơm để cảm ơn. Con vẫn còn chưa có cảm ơn ba đây." Đào Tử nghe vậy ngẩng đầu lên, rất thành thực mà nói vấn đề cho Hà Tứ Hải.
Nàng vẫn là trẻ con, nào biết che giấu cái gì.
"Hóa ra là như vậy, nhưng mà con đã cảm ơn ba rồi." Hà Tứ Hải sờ sờ đầu nhỏ của nàng, nói.
Đào Tử nghe vậy thì một mặt mờ mịt: "Lúc nào? Sao con lại không biết chứ?"
"Bởi vì Đào Tử ở bên cạnh ba chính là cảm ơn tốt nhất rồi. Cảm ơn con, Đào Tử." Hà Tứ Hải cúi người xuống, nhẹ nhàng đụng vào trán của nàng một cái.
"Ha ha, không cần cảm ơn, Đào Tử cũng rất thích được ở cùng ba ba." Đào Tử nghe vậy lập tức cảm thấy sung sướng, khua tay múa chân, rất nhanh lại khôi phục sức sống như ngày xưa.
...
Bởi vì Lưu Trung Mưu mượn được phòng thực nghiệm, Hà Tứ Hải cũng không trì hoãn, sau khi tìm Lưu Trung Mưu lấy phương thức liên lạc của giáo sư Thái liền trực tiếp để Huyên Huyên tìm Cốc Vũ Hành tới.
"Giáo sư Thái? Tiểu tử Thái Tử Ngang kia sao?"
Cốc Vũ Hành nghe tin Hà Tứ Hải mượn được phòng thực nghiệm Nông Đại thì vô cùng cao hứng.
Bởi vì phòng thực nghiệm Nông Đại hiện tại có thể nói là một tay hắn xây dựng lên, không chỉ đầy đủ thiết bị thí nghiệm mà hắn cần, hơn nữa cũng thông thạo hơn rất nhiều.
"Ông biết giáo sư Thái?" Hà Tứ Hải hỏi.
Nhưng mà ngẫm lại lại cảm thấy không kỳ quái, dù sao Cốc Vũ Hành đã dạy học ở Nông Đại nhiều năm, học sinh từng dạy càng là nhiều vô số kể.
"Tôi là hướng dẫn tiến sĩ của hắn, một học sinh rất thông minh, không nghĩ tới hắn hiện tại cũng ở lại giảng dạy tại Nông Đại." Cốc Vũ Hành cảm khái.
"Đợi lát nữa chúng ta sẽ đến phòng thực nghiệm, ông chuẩn bị xong chưa?"
Cốc Vũ Hành gật gật đầu, "Tôi đã mô phỏng vô số lần ở trong đầu, hẳn là sẽ không xảy ra vấn đề gì, nhưng mà quả thực không thể kéo dài hơn nữa, bởi vì tôi không biết lúc nào sẽ quên mất."
Điểm không tốt khi làm quỷ chính là không nhớ được nhiều chuyện, thời gian hơi hơi dài một chút đều sẽ quên.
Có lẽ trước khi Cốc Vũ Hành gặp được Hà Tứ Hải, đã tìm ra phương pháp tạo giống Ngọc Lan mới, chỉ là hắn đã quên rồi mà thôi.
"Vậy được rồi, chúng ta hiện tại đến phòng thực nghiệm đi, tôi gọi điện thoại cho giáo sư Thái." Hà Tứ Hải nói.
"Chờ đã, còn có một vấn đề, bởi vì cần thời gian sinh sản, thời gian nuôi dưỡng hạt giống đều rất dài, một ngày sợ là..."
"Tôi không phải đã nói rồi sao, vấn đề này giao cho tôi là được." Hà Tứ Hải nói.
Cốc Vũ Hành ngẫm lại cũng đúng, Hà Tứ Hải chính là "Thần tiên", "Thần tiên" đương nhiên sẽ có biện pháp của thần tiên.
Bởi vì có Lưu Trung Mưu đánh tiếng, cho nên mọi chuyện rất thuận lợi, giáo sư Thái để bọn họ trực tiếp đi qua.
Thế là Hà Tứ Hải lái xe tới đại học nông nghiệp.
Giáo sư Thái không ở đây, nhưng mà có sắp xếp một học sinh đưa chìa khóa tới.
"Phong cách của Thái Tử Ngang đúng là rất lớn." Cốc Vũ Hành bất mãn nói thầm.
"Đây không phải là chuyện rất bình thường sao? Hắn lại không biết tôi, chỉ xem như là cho mượn phòng thực nghiệm vì bạn mình, không cần thiết tự mình đến."
Cốc Vũ Hành cũng biết Hà Tứ Hải nói có lý, hắn cũng chỉ là thuận miệng nói.
Đi vào phòng thực nghiệm, trống rỗng không có bất kỳ ai. Hà Tứ Hải đánh giá xung quanh một phen, sau đó chú ý tới camera ở mỗi một góc tường.
Đây không phải dùng để quản chế, tác dụng chính là lưu lại các bước thực nghiệm nhất định.
Có lúc thực nghiệm đều là thành công trong lơ đãng, đó muốn phục hồi lại như cũ và thành công thì dựa vào ký ức là chuyện rất khó khăn, có camera sẽ đơn giản hơn rất nhiều, chỉ cần chiếu lại bước đi ngay lúc đó là được.
Hà Tứ Hải tìm được camera rồi tắt nó đi, trên thực tế không tắt cũng không sao cả. Dù sao bởi vì quy tắc cho nên liền giống như quang lưỡng tính sóng-hạt, không thể bị quan sát.
Hà Tứ Hải thắp sáng đèn Dẫn Hồn, Cốc Vũ Hành đã biến thành người. Hắn rất là tò mò đối với trạng thái hiện tại, nhưng mà cũng chỉ là sờ sờ ở trên người một hồi, liền dành thời gian cho thực nghiệm, cơ hội hiếm có, hắn không muốn lãng phí một chút thời gian nào cả.
Nhìn Cốc Vũ Hành thuần thục sử dụng các loại dụng cụ thí nghiệm, Hà Tứ Hải trong lúc nhất thời cũng không giúp đỡ được gì, chỉ có thể ngồi không ở bên bên.
Nhưng mà thù lao của Cốc Vũ Hành là tri thức liên quan đến ngành nông nghiệp của hắn, đến lúc đó cũng không biết có thể có được trình độ như Cốc Vũ Hành hay không. Dù sao thì tri thức cũng chỉ là tri thức, so với việc có thể vận dụng thông thạo các loại tri thức là hai chuyện khác nhau.
Cốc Vũ Hành đang làm thí nghiệm trong lúc vô tình ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hà Tứ Hải tẻ nhạt ngồi ở bên cạnh liền cười nói: "Tôi ít nhất cũng phải đến buổi trưa mới có thể cải tiến được hạt giống. Nếu như ngài cảm thấy buồn chán thì chán có thể đi ra ngoài một chuyến. Môi trường Nông Đại chính là môi trường đại học tốt nhất Hợp Châu đó nha."
"Có đúng không?" Hà Tứ Hải nghe vậy liền cảm thấy hứng thú.
Cốc Vũ Hành gật gật đầu, Nông Đại là đại học nhiều cây xanh nhất, hơn nữa có rất nhiều giống mới được bồi dưỡng ra, ở những nơi khác đều rất là khó gặp.
"Nếu như vậy thì tôi đi vòng vòng một chút." Hà Tứ Hải đứng dậy.
Cốc Vũ Hành nghe vậy cũng không quản hắn nữa, tiếp tục công việc thực nghiệm của mình.
Hà Tứ Hải nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng thực nghiệm, đồng thời còn đóng cửa lại giúp hắn.
Chờ ra khỏi phòng thực nghiệm, hắn đi về phía trước dọc theo con đường nhỏ, cho dù sắp đến mùa đông nhưng hàng cây hai bên vẫn vô cùng xanh um tươi tốt, thậm chí còn có chút đóa hoa tô điểm ở giữa.
Cốc Vũ Hành quả nhiên không lừa hắn, một đường đi tới, cảnh sắc xung quanh thật sự rất tốt.
Trong sân trường Nông Đại còn có một cái hồ rất lớn, gọi là hồ Vọng Hương, Hà Tứ Hải cũng không rõ lai lịch cu thể.
Hà Tứ Hải chuẩn bị đến bên hồ ngồi một chút.
Hắn bỗng gặp một người đàn ông trung niên đeo kính, tóc hoa râm, mặc đồ Tây, vô cùng có khí chất, Hà Tứ Hải không nhịn được mà nhìn thêm một chút.
Còn có một cô bé tầm mười hai mười ba tuổi ở sau lưng hắn. Nàng đang nhìn hắn với vẻ mặt kinh ngạc.
------
Dịch: MBMH Translate