Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 516 - Chương 516: Cô Gái Nhỏ.

Chương 516: Cô Gái Nhỏ. Chương 516: Cô Gái Nhỏ.

Cô bé không phải người, là một quỷ có tâm nguyện chưa xong.

Nàng nhìn thấy Hà Tứ Hải, miệng nhỏ khẽ nhếch, mắt to trợn tròn, dáng vẻ kinh ngạc.

Hà Tứ Hải khẽ cười cười với nàng, sau đó đi lướt qua nàng.

Nếu như nàng có tâm nguyện gì chưa xong thì đương nhiên sẽ tìm đến hắn.

Nhưng mà, người đàn ông trung niên trước mắt lại tò mò liếc mắt nhìn Hà Tứ Hải.

Hắn liếc mắt đã nhìn ra Hà Tứ Hải không phải là học sinh của trường học bọn họ.

Chủ yếu nhất là không chào hỏi cùng hắn. Hắn là giáo viên rất có tiếng ở Nông Đại, cho dù có phải là học sinh trong lớp hắn hay không thì nhìn thấy hắn đều luôn gọi một tiếng giáo sư Long.

Hà Tứ Hải đi tới phía bên hồ, tìm một ghế tựa nghỉ ngơi rồi ngồi xuống. Ánh mặt trời buổi trưa chiếu sáng ở trên người, mang đến cảm giác ấm áp.

Trên mặt hồ yên tĩnh tràn đầy lá sen khô héo.

Có thể tưởng tượng được, nếu như là mùa hè, hoa sen đầy hồ không biết sẽ đẹp như nào.

Một bầy cá đại khái là cảm nhận được sự ấm áp của ánh mặt trời, thế là chui ra từ đáy hồ, khiến cho mặt nước gợn lên từng tầng sóng.

Khiến cho mặt hồ nổi lên sóng nước trong trẻo.

Một con mèo màu cam không biết chui ra từ nơi nào, béo béo, tròn vo.

Nó tò mò nhìn Hà Tứ Hải một chút, ngồi xổm ở trước người của hắn, liếm liếm móng vuốt.

Sau đó nhảy lên trên ghế dài, nằm xuống ở bên người Hà Tứ Hải, rất lười biếng, chỉ có đuôi là thỉnh thoảng đung đưa một hồi.

Một người một con mèo cứ ngồi bên hồ như vậy hưởng thụ thời gian tốt đẹp buổi trưa.

...

"Này, Mẫn Tuệ, bà gọi điện thoại cho tôi có chuyện gì không?" Giáo sư Long nhận điện thoại rồi hỏi.

Người gọi điện thoại cho hắn là vợ của hắn- Lý Mẫn Tuệ.

Tên của giáo sư Long là Long Học Minh, là giáo sư Nông Đại, cũng là một chuyên gia nông học rất nổi danh.

"Há, tôi đang ở trên đường đến phòng thực nghiệm, ngày hôm nay tôi không thể không chặn hắn lại." Long Học Minh nói.

Vợ của Long Học Minh- Lý Mẫn Tuệ có một công ty hạt giống, gần đây nghe nói giáo sư Thái Tử Ngang bồi dưỡng ra một loại giống đậu nành mới.

Có người nói giống đậu nành mới này dễ trồng, sản lượng cao, hơn nữa còn giàu protein.

Cho nên Lý Mẫn Tuệ muốn Thái Tử Ngang trao quyền sản xuất giống đậu nành mới cho công ty bọn họ.

Thế nhưng suy nghĩ của Thái Tử Ngang chính là hy vọng tìm một công ty lớn hơn để mở rộng giống đậu nành mới.

Thế nhưng chồng của Lý Mẫn Tuệ- Long Học Minh cũng là giáo sư nông học nổi danh, hơn nữa có thể xem như là sư huynh đệ với Thái Tử Ngang, quan hệ còn vô cùng tốt.

Cho nên, hắn cũng không biết mở miệng từ chối như nào, thế là chỉ có thể tránh mà không gặp.

Thế nhưng Lý Mẫn Tuệ có chút không cam tâm, phí chuyển nhượng kỹ thuật mà nàng đưa ra cũng không ít hơn so với công ty lớn là bao, đơn giản mở rộng trên cường độ "Một ít", nhưng cũng chỉ là vấn đề về thời gian, chỉ chất lượng của giống đậu nành mới tốt, tin tưởng rất nhanh thôi sẽ có thể mở ra thị trường.

Cho nên, nàng mới phái chồng của mình qua.

"Được rồi, tôi không nói với bà nữa, tôi đi lên lầu rồi."

"Thứ bảy? Yên tâm đi, Thái sư huynh một tháng ba mươi ngày thì có hai mươi chín ngày đều là ở trong phòng thực nghiệm. Tôi còn không hiểu hắn sao, được, không nói nữa, cúp đây."

Long Học Minh cất điện thoại di động, liếc mắt nhìn tòa nhà thực nghiệm trước mắt.

Đây là một trong những tòa thực nghiệm lâu đời nhất của Nông Đại, bên ngoài nhìn tràn đầy dấu vết tháng năm, nhưng mà vẫn luôn được sử dụng, rất nhiều thành quả của nghiên cứu khoa học đều xuất phát từ tòa nhà này.

Đương nhiên trong tòa nhà này khẳng định không chỉ có phòng thực nghiệm của một mình Thái Tử Ngang, còn có một ít phòng thực nghiệm khác cũng ở trong tòa lầu này.

Đại khái bởi vì là thứ bảy cho nên đều không người nào, chỉ có mấy nghiên cứu sinh trẻ tuổi đi ra đi vào.

Long Học Minh đẩy kính mắt một cái, bước lớn đi vào.

Tuy Long Học Minh đã trung niên, nhưng vẫn có thể nhìn ra phong độ lúc còn trẻ, hơn nữa tuổi lớn rồi nhưng mị lực không chỉ không giảm mà còn thêm vào mị lực thành thục.

Cho nên, mỗi đợt bình chọn giáo sư có mị lực nhất Nông Đại thì hắn đều có tên trên bảng.

Long Học Minh đi thẳng lên tầng ba, đi tới phòng thí nghiệm bên ngoài của Thái Tử Ngang. Hắn không có gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Bởi vì người làm thí nghiệm sợ nhất là bị quấy rối.

Sau khi đẩy cửa đi vào, hắn cũng không phải là trực tiếp tiến vào bên trong phòng thực nghiệm.

Mà là đến một gian phòng nhỏ, bên cạnh có tủ giầy, tủ quần áo, ghế dựa và các vật phẩm đơn giản khác.

Đây chính là phòng thay đồ áo.

Thế nhưng bình thường trong phòng thí nghiệm cũng không có quá nhiều lưu ý, hơn nữa nếu như cần thực nghiệm không bị thì sẽ đến phòng thực nghiệm chuyên môn của trường học mà không phải là ở đây.

Nhìn xuyên qua cửa kính bên trong phòng thực nghiệm, hắn nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang quay lưng lại với hắn, đứng thí nghiệm ở trước bàn.

Long Học Minh cũng không nghĩ nhiều, ngồi xuống ở trên cái ghế bên cạnh.

Hắn không tiến vào quấy rối Thái Tử Ngang, mà là cầm mấy quyển sách về nông học trên bàn lật xem.

...

Cốc Vũ Hành đang làm thí nghiệm, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một cô gái khiến cho hắn cho sợ hết hồn, thiếu chút nữa đã làm rơi dụng cụ thí nghiệm trong tay xuống đất.

Chờ đến lúc thấy rõ bé gái bên cạnh, hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

"Là tiểu Vũ à, sao cháu lại đến đây thế?" Cốc Vũ Hành thở phào nhẹ nhõm, hỏi.

Hắn biết cô bé này, nhưng mà là sau khi qua đời mới biết.

Nàng là con gái của Long Học Minh- Long Thi Vũ.

Sau khi hắn qua đời, một trong những học trò của hắn chính là Long Học Minh đến thăm viếng.

Hắn mới nhìn thấy con gái "Mất tích" đã lâu của học trò mình.

Hai "Người" đều có tâm nguyện chưa xong, thêm vào còn có quan hệ với Long Học Minh cho nên Long Thi Vũ cũng coi như là cháu gái của Cốc Vũ Hành. Cho nên, trong ngày thường hai "Người" cũng thường xuyên giao lưu với nhau.

"Ông Cốc, chúng ta hiện tại sống rồi sao?" Long Thi Vũ có chút ngạc nhiên mà nắm lấy một chiếc bình thuỷ tinh nhỏ trên bàn thí nghiệm.

Cốc Vũ Hành lắc lắc đầu, chỉ chỉ chiếc đèn Dẫn Hồn ở bên cạnh rồi nói: "Là có quan hệ với chiếc đèn kia."

"Là tiếp dẫn đại nhân sao?"

Long Thi Vũ nghe vậy thì nhớ tới anh trai mà mình mới gặp, thế là tò mò hỏi.

"Ồ? Cháu biết? Cháu gặp qua Thần rồi sao?" Cốc Vũ Hành nghe vậy thì hơi kinh ngạc hỏi.

Long Thi Vũ nghe vậy gật gật đầu.

"Gặp được là tốt rồi, ông vốn còn muốn nói tin tức này cho cháu. Thế nhưng ông đến nhà cháu tìm cháu thì cháu không ở nhà. Cho nên ông định chờ sau khi hoàn thành tâm nguyện của mình sẽ nói chuyện của cháu với tiếp dẫn đại nhân, nhìn xem cháu có cơ duyên hay không." Cốc Vũ Hành thả xuống dụng cụ thí nghiệm trong tay xuống rồi nói.

"Hừm, cháu và ba đến nhà ông nội. Ông nội bị bệnh nằm viện rồi, chờ ông nội xuất viện thì bọn cháu mới trở về." Long Thi Vũ nói.

"Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi. Cháu đi tìm tiếp dẫn đại nhân đi, để Thần giúp cháu hoàn thành tâm nguyện, sau đó cùng ông đến Minh Thổ." Cốc Vũ Hành nghe vậy thì có chút vui vẻ.

Long Thi Vũ nghe vậy thì quay đầu lại liếc mắt nhìn, vẻ mặt có chút chán nản mà cúi đầu.

Nàng thật sự có tâm nguyện chưa xong, thế nhưng nàng càng không muốn rời khỏi ba mẹ.

"Ông ơi, nếu như ông đi rồi thì 'Người' duy nhất có thể nói chuyện với cháu sẽ không còn nữa." Long Thi Vũ khổ sở nói.

...

Long Học Minh lật đống sách chuyên về nông học ở trên bàn, rất nhanh đã cảm thấy không có gì hay.

Đối với hắn mà nói, những nội dung này quá đơn giản rồi.

Thậm chí có một quyển còn là do hắn biên soạn.

Nhưng mà có thể thấy được chủ nhân của nó rất là dụng tâm, trên sách đều được đánh dấu rõ ràng.

Hắn đoán đây hẳn là nghiên cứu sinh nào đó mang vào bên trong phòng thực nghiệm.

Hắn đặt sách xuống trên bàn, trong đầu đang suy nghĩ Thái sư huynh lúc nào mới làm xong thực nghiệm và đi ra.

Hắn đột nhiên phản ứng lại, phát hiện không đúng, bóng lưng quen thuộc kia tuyệt đối không phải là của Thái sư huynh.

Hắn bỗng nhiên đứng dậy, một lần nữa nhìn về phía bên trong phòng thực nghiệm.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment