Trước Long Học Minh cảm thấy nhìn quen mắt, là bởi vì đều ăn mặc áo blouse trắng, cho nên hắn không có nghĩ nhiều.
Nhưng mà ngẫm nghĩ kỹ lại thì hắn lập tức nhận ra được chỗ không đúng.
Đầu tiên tuy rằng Thái sư huynh cao cao gầy gầy, thế nhưng vóc người thẳng tắp, mái tóc đen dày đặc.
Nhưng mà người trong phòng thí nghiệm, tuy rằng cũng cao gầy, thế nhưng lưng có chút còng, hơn nữa đầu đầy tóc trắng.
Đây cũng là bóng lưng vô cùng quen thuộc trong ký ức của hắn. Đó chính là thầy Cốc Vũ Hành, nhưng mà Cốc Vũ Hành đã qua đời vào hai năm trước rồi.
Cho nên nghĩ đến đây, hắn mới đột nhiên đứng lên rồi đi vào trong phòng thí nghiệm quan sát, muốn xác nhận xem mình vừa nãy có phải là bị hoa mắt rồi hay không.
Nhưng chờ hắn nhìn lại vào trong phòng thí nghiệm thì lại hít vào một ngụm khí lạnh.
Tóc gáy toàn thân đều dựng lên, một cỗ ý lạnh xông thẳng lên đỉnh đầu.
"Thầy, tiểu Vũ?" Ánh mắt hắn trợn trừng, cảm thấy khó có thể tin được.
Cả người có một loại cảm giác như đầu váng mắt hoa.
Hắn vội vàng cúi đầu, đỡ lấy chiếc bàn bên cạnh, thở hồng hộc, cảm giác tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng vậy.
Hắn dụi dụi con mắt, lại nhìn vào bên trong phòng thực nghiệm một lần nữa.
Lúc này, hai người bên trong phòng thực nghiệm cũng xoay đầu lại.
"Tiểu... Tiểu Vũ..." Long Học Minh cố gắng nói.
Cảm giác ngực rất đau.
Như lại được bao phủ bởi sự vui mừng to lớn.
"Tiểu Vũ..." Cuối cùng hắn la lớn.
Sau đó xông vào trong phòng thí nghiệm.
Hắn quên Cốc Vũ Hành ra sau đầu, quên hoảng sợ ra sau đầu, trong mắt đều là bóng dáng của con gái.
"Ba ba."
Long Thi Vũ cũng phản ứng lại, vui mừng chạy về phía Long Học Minh.
Suốt khoảng thời gian dài, moi người đều làm như không thấy nàng, khiến cho nàng trong lúc nhất thời đều không thể phản ứng lại.
Nhưng mà chạy đến giữa đường thì Long Thi Vũ bỗng nhiên biến mất không còn tăm hơi ở trong mắt Long Học Minh.
Long Học Minh dừng lại, kinh hoảng nhìn khắp bốn phía.
"Tiểu Vũ." Hắn kinh hoảng hô.
Hắn sợ lại mất đi con gái lần nữa.
"Cháu rời khỏi phạm vi của đèn Dẫn Hồn rồi." Cốc Vũ Hành lên tiếng.
Tuy rằng Long Thi Vũ biến mất ở trong mắt Long Học Minh, thế nhưng quỷ Cốc Vũ Hành vẫn có thể nhìn thấy nàng.
Lúc này Long Thi Vũ đang lo lắng đứng ở trước mặt Long Học Minh, muốn đưa tay kéo hắn, lại bắt hụt.
Cho nên Cốc Vũ Hành không nhịn được mà lên tiếng nhắc nhở.
"Thầy?" Lời này của hắn cũng làm cho Long Học Minh phản ứng lại, mặt đầy phức tạp mà gọi một tiếng.
"Là tôi." Cốc Vũ Hành thản nhiên gật gật đầu.
Sau đó xoay người tiếp tục công việc thực nghiệm của mình.
Mà lúc này Long Thi Vũ được Cốc Vũ Hành nhắc nhở, lại chạy về phạm vi chiếu sáng của đèn Dẫn Hồn, cho nên lại xuất hiện một lần nữa.
"Tiểu Vũ?" Long Học Minh lập tức ném Cốc Vũ Hành ra sau đầu.
Hắn vội đi về phía trước vài bước, đi tới trước mặt Long Thi Vũ, run rẩy gọi một tiếng, đưa tay muốn sờàng, nhưng lại nửa ngày cũng không duỗi ra nổi.
Cuối cùng là Long Thi Vũ chủ động kéo tay của hắn, đặt ở trên gương mặt của chính mình.
"Tiểu Vũ?" Cảm giác ấm áp trên tay khiến cho Long Học Minh run cầm cập mà gọi một câu.
"Ba ba." Long Thi Vũ va vào trong lồng ngực của Long Học Minh, sau đó oa một tiếng rồi khóc lớn.
Cốc Vũ Hành đang làm thí nghiệm nghe tiếng, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, bỏ công việc trong tay xuống, xoay người lại một lần nữa.
"Tiểu Vũ, con đã đi đâu vậy? Đi nơi nào vậy?" Long Học Minh cũng không nhịn được nữa, ôm chặt con gái, khóc không thành tiếng.
Lúc trước con gái mất tích, hắn gần như là một đêm trắng đầu, đầu đầy tóc hoa râm chính là vì như vậy.
Những năm gần đây, vì tìm kiếm con gái, bọn họ sắp xếp người tìm kiếm các nơi trên toàn quốc, dùng tiền đăng thông báo tìm người. Nhưng mà con gái lại giống như bốc hơi, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
...
Con mèo cam nhẹ nhàng dùng móng vuốt gãi gãi mu bàn tay đặt trên ghế của Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải có chút ngạc nhiên nhìn về phía nó.
"Meo ~ "
Con mèo kêu một tiếng, sau đó trở mình, hướng cái bụng lên trên.
" y..." Hà Tứ Hải không biết nên nói cái gì cho phải.
Con mèo cam không cảm thấy động tác, thế là quay đầu nhìn về phía Hà Tứ Hải, lại kêu một tiếng "Meo", giống như là đang giục hắn.
"Con vật nhỏ này." Hà Tứ Hải đưa tay gãi gãi ở trên bụng nó.
Con mèo lập tức phát ra tiếng meo meo, rất là hưởng thụ.
"Oa, Kim Nguyên Bảo, thì ra mày trốn ở chỗ này nha."
Đúng lúc này, Hà Tứ Hải nghe thấy tiếng nói của một cô gái, giọng nói tràn đầy vui mừng.
Hà Tứ Hải nhìn lại theo tiếng, thấy là hai nữ sinh.
Một người mặc áo màu đỏ thêm áo khoác nhung, bên dưới là một cái quần jean bó sát người.
Người còn lại thì mặc một bộ JK, nhìn thôi đã thấy lạnh thay rồi.
Nhìn dáng vẻ thì hẳn là học sinh Nông Đại.
"Mèo này là các người nuôi sao?" Hà Tứ Hải hỏi.
Bởi vì hắn rất tò mò, ký túc xá đại học còn có thể nuôi mèo? Dù sao thì hắn cũng chưa từng học đại học.
"Không phải, Kim Nguyên Bảo là dì quản lý ký túc chúng tôi nuôi, nhưng mà chúng tôi bình thường đều rất thân quen với nói." Cô gái mặc quần nói.
"Thì ra là như vậy, nhưng mà con mèo này thực sự quá béo rồi." Hà Tứ Hải hơi cảm khái.
"Hết cách rồi, rất nhiều bạn học thích cho nó ăn, thời gian dài như vậy, không mập mới là lạ." Cô gái mặc JK nói.
"Kim Nguyên Bảo, chủ nhân mày đang tìm mày đó, nhanh theo bọn tao trở về đi thôi." Cô gái quần jean vỗ tay một cái, ý đồ thu hút sự chú ý của con mèo.
Thế nhưng Kim Nguyên Bảo rất hiển nhiên là không để ý các nàng, vẫn híp mắt, vui sướng vung vẩy đuôi.
"Con mèo lười này." Cô gái mặc quần jean có chút bất mãn nói.
Mà cô gái mặc JK thì đang nhân cơ hội quan sát Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải nhận ra được, hướng nàng khẽ cười cười.
"Xin chào, anh là khóa nào vậy?" Thấy bị phát hiện, cô gái mặc JK cũng không hoảng loạn, mà là tự nhiên hỏi.
"Tôi không phải sinh viên Nông Đại." Hà Tứ Hải nói.
"Há, tôi đang nói sao nhìn anh lạ mặt như thế, có thể thêm phương thức liên lạc không.” Nàng nhân cơ hội xin wechat Hà Tứ Hải.
Cô gái mặc quần jean đang trêu mèo cam nghe vậy ngẩng đầu lên, tò mò nhìn về phía Hà Tứ Hải.
Sau đó kinh ngạc phát hiện, vừa nãy dĩ nhiên không chú ý tới, trước mắt dĩ nhiên lại là một soái ca.
Lông mày rậm mắt to, ngũ quan lập thể, đường nét sắc, hơn nữa trên người có một loại khí chất đặc biệt thần bí, lúc đầu không dễ phát hiện, thế nhưng càng nhìn càng cảm thấy thú vị.
"WeChat thì thôi đi, các người mang mèo về đi." Hà Tứ Hải thu hồi bàn tay lại rồi nói.
Kim Nguyên Bảo bất mãn mà nhảy lên, meo meo mấy tiếng với Hà Tứ Hải.
Phảng phất như đang kháng nghị hắn không biết hầu hạ chủ tử.
Hà Tứ Hải lạnh lùng liếc mắt nhìn con mèo một cái.
Ánh mắt của Kim Nguyên Bảo đang nhìn thẳng vào Hà Tứ Hải, nó bỗng lập tức hét lên một tiếng, lưng còng, lông trên người dựng đứng, lộ ra vẻ kinh khủng, sau đó trực tiếp nhảy xuống ghế dài rồi chạy trốn.
"Ồ, Kim Nguyên Bảo... Kim Nguyên Bảo..." Hai nữ sinh thấy Kim Nguyên Bảo chạy đi liền đuổi vội vàng đuổi theo.
Thấy bọn họ đi rồi, Hà Tứ Hải mới nhìn về phía người đàn ông đứng ở bên cạnh, vẫn chần chừ không tiến lên.
Sau đó vẫy vẫy tay với hắn.
Thấy Hà Tứ Hải vẫy tay, Long Học Minh nhanh chóng cất bước đi lên phía trước.
Hà... Hà tiên sinh?" Hắn có chút không xác định, hỏi.
Hà Tứ Hải không trả lời hắn, mà là nhìn về phía bé gái bên cạnh hắn.
------
Dịch: MBMH Translate