Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 518 - Chương 518: Hoan Nghênh Đến Với Thế Giới Này.

Chương 518: Hoan Nghênh Đến Với Thế Giới Này. Chương 518: Hoan Nghênh Đến Với Thế Giới Này.

"Tiếp dẫn đại nhân." Thấy Hà Tứ Hải đang nhìn nàng, cô bé có chút thấp thỏm mà gọi một tiếng.

Hà Tứ Hải gật gật đầu, sau đó tò mò hỏi: “Sao hắn biết tôi?"

Nói xong liếc mắt nhìn người đàn ông trung niên có chút luống cuống tay chân ở bên cạnh.

Tuy rằng vừa nãy thầy và con gái đã nói với hắn một chút chuyện liên quan đến người tiếp dẫn, hắn vẫn cảm giác có chút khó có thể tin được, đây giống như là nằm mơ vậy.

“Đây là ba của em, chúng em đi gặp ông Cốc." Cô bé nói.

"Ông Cốc?" Hà Tứ Hải nghe vậy có chút bừng tỉnh.

"Ngồi đi." Hà Tứ Hải nói với người đàn ông trung niên.

"Ồ ~, được." Người đàn ông trung niên nghe vậy thì ngồi xuống nhưng vẫn còn chút câu nệ.

"Là con gái ông à? Rất đáng yêu, chết như thế nào?" Hà Tứ Hải hỏi.

"Nàng không chết." Long Học Minh nghe vậy liền kích động nói.

Chờ nói xong, mới phát hiện mình thất lễ rồi.

"Xin lỗi."

Hắn cong người xuống ôm lấy đầu, mặt đầy thống khổ.

"Chúng tôi cho rằng... Chúng tôi cho rằng nàng chỉ là mất tích thôi, sống ở một nơi chúng tôi không biết, nói không chừng còn rất hạnh phúc..." Giọng nói của Long Học Minh run rẩy, có chút nghẹn ngào nói.

Hà Tứ Hải không lên tiếng an ủi. Hắn thật sự không biết làm sao nên an ủi những chuyện như này, chỉ có thể ngồi ở bên cạnh yên lặng mà lắng nghe.

Long Học Minh rất nhanh dùng bàn tay xoa xoa gò má, ngẩng đầu lên.

"Con gái của tôi là Long Thi Vũ, tên là do ông ngoại đặc cho. Tiểu Vũ lúc nhỏ vô cùng có thông minh, ba tuổi đọc được thơ Đường, tự mình đọc một ít sách tranh đơn giản. Cho nên tôi và mẹ nó hy vọng có thể bồi dưỡng nó thật tốt, tương lai có thể có thành tựu ở một số phương diện."

"Nhưng mà không biết từ lúc nào, nàng bắt đầu ghét học tập, mâu thuẫn học tập, thành tích xuống dốc không phanh. Tôi và mẹ nàng vừa tức vừa gấp, cho nên đã mời mấy giáo viên dạy bổ túc cho nàng, thế nhưng cũng không có hiệu quả quá lớn."

"Thực ra tôi đã sớm phát hiện phương pháp giáo dục của chúng tôi xuất hiện sai lệch, dù sao tôi cũng là người làm giáo dục."

"Cho nên tôi đã thương lượng với mẹ tiểu Vũ, hi vọng từ bỏ phương thức giáo dục hiện tại, chỉ cần đứa nhỏ vui vẻ là được. Nhưng mà mẹ của nàng lại không cam tâm, tâm huyết nhiều năm như vậy..."

"Ngày hôm đó là chủ nhật, đúng lúc vườn thú có một còn gấu trúc mới đến. Tôi đồng ý với tiểu Vũ là buổi chiều sẽ dẫn nàng đi xem, nhưng là mẹ của nàng không đồng ý, nói đã có hẹn với giáo viên bổ túc rồi, buổi chiều có tiết, vừa lúc trường học tạm thời có việc, tôi liền đến trường học, mẹ của nàng cũng đến công ty..."

"Giáo viên dạy bổ túc gọi điện thoại cho chúng tôi, nói làm sao cũng không thấy ai mở cửa, chờ chúng tôi chạy về nhà thì đã không thấy người đâu nữa rồi, giống như là bốc hơi khỏi thế gian vậy..."

"Chúng tôi đã tìm hết tất cả các nơi... tất cả chỗ mà chúng tôi có thể nghĩ đến..."

Long Học Minh cúi đầu lẩm bẩm, bây giờ suy nghĩ một chút, cũng không biết ngày tháng khi đó bọn họ đã là làm sao để qua nổi.

"Cho nên, em đã đi đâu vậy?" Hà Tứ Hải nhìn về phía cô bé đang ngồi ở trên ghế dài, đung đưa chân.

Nàng ở bên cạnh nghe Long Học Minh bi thương kể lại, cũng không có cảm xúc lớn bao nhiêu, chỉ là ngơ ngác mà nhìn mặt hồ, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Long Học Minh lại là nhìn Hà Tứ Hải với vẻ mặt phức tạp.

Hắn biết đối phương đang nói chuyện với con gái của mình, nhưng mà rời khỏi đèn Dẫn Hồn kia, hắn sẽ không còn nhìn thấy con gái nữa rồi.

Hà Tứ Hải đưa tay đặt lên trên vai hắn.

Lúc Long Học Minh cảm thấy ngạc nhiên liền nghe tiếng nói của con gái bên cạnh.

"Em đi tìm ba ba." Long Thi Vũ nói.

"Con... con đi tìm ba sao?" Yết hầu Long Học Minh chuyển động, hỏi với giọng điệu khô khốc.

Long Thi Vũ nhẹ nhàng gật gật đầu.

"Vậy... Vậy sau đó con đã đi chỗ nào?" Long Học Minh hỏi.

Long Thi Vũ nghe vậy ngẩng đầu lên, chỉ về đối diện hồ Vọng Hương.

Đối diện hồ Vọng Hương là một rừng cây, vì không để chim chóc tụ tập, bên trong có đủ loại bụi gai.

Sắc mặt Long Học Minh lập tức trở nên cực kỳ trắng xám.

Hắn không muốn nghĩ tới, con gái lại nằm ở cạnh hồ mà hắn đi qua mỗi ngày.

"Là... Là... Là ai đó?" Hắn run rẩy hỏi, trong giọng nói tràn đầy bi thương.

Long Thi Vũ lắc lắc đầu.

Sau đó lại nhỏ giọng giải thích: "Lúc con tỉnh lại, trước mắt rất đen, không nhìn thấy cái gì cả, con... không thể hô hấp... thân thể rất nặng... muốn giãy dụa... Nhưng mà... Nhưng mà..."

Long Thi Vũ ôm đầu gối ngồi ở trên ghế dài, cả người run rẩy.

Long Học Minh ngây người rồi, gào lên một tiếng đau xót, đứng dậy tự đấm đá một trận.

Đại khái cảm thấy như vậy cũng không thể phát tiết nỗi thống khổ của mình, hắn lại đánh từng quyền vào cây bạch quả bên hồ.

Vốn là thư sinh yếu đuối, mấy quyền xuống, hai tay hắn đã máu thịt be bét.

Thế nhưng như này cũng không thể giảm bớt sự đau lòng trong lòng của hắn.

Tuy con gái chỉ nói vài lời, nhưng hắn vẫn là có thể nghe ra, con gái lúc trước là bị chôn sống, cuối cùng bị bí hơi mà chết...

Hắn nhớ tới lúc con gái vừa ra đời, hắn lần đầu ôm lấy nàng, nàng là nhẹ như vậy, nhỏ như vậy...

Từ đáy lòng của hắn bỗng dâng lên một loại cảm giác vui sướng chưa bao giờ có.

Bảo bối, hoan nghênh con đi tới thế giới này, cảm ơn con đã trở thành con gái của ba...

Hắn đã thề, sau này nhất định phải bảo vệ nàng cẩn thận, cho nàng cuộc sống tốt nhất, làm cho nàng cảm thấy vui sướng.

Hắn nhớ tới dáng vẻ của con gái khi lần đầu học cách gọi ba ba, phun cho hắn mặt đầy nước bọt, sau đó cười khanh khách.

Hắn hưng phấn đến mức gặp ai cũng khoe, con gái biết gọi ba ba rồi.

"Đến, gọi ba ba... Đến, gọi ba ba..."

"Bobo..."

Bên tai phảng phất còn vang vọng giọng nói ngay lúc đó.

Hắn nhớ tới lần đầu con gái bước đi, lảo đảo, bước chân tập tễnh, sau đó ôm chặt lấy đùi của hắn, oa oa khóc lớn, dáng vẻ sợ sệt.

"Con gái của ba biết đi rồi." Hắn ôm lấy nàng, hưng phấn giơ nàng lên cao, giống như đây là toàn bộ thế giới.

Trên mặt con gái còn vương nước mắt nhưng vẫn nở nụ cười khanh khách.

...

Nhưng mà bắt đầu từ khi nào, ấn tượng đối với con gái không phải ở đàn dương cầm, múa Ballet thì là ngồi ở trước bàn đọc sách yên tĩnh làm bài tập.

Từ trường học trở về, nàng đã không còn nhào lên, ôm lấy hắn, ngước cổ để hắn ôm ôm...

Trong nhà cũng không còn tiếng cười cười nói nói ngày xưa nữa.

Đều là yên lặng, không quấy rầy nàng đọc sách học tập...

Hắn không có thực hiện được hứa hẹn của mình.

...

"Tiểu Vũ..."

Long Học Minh chống thân cây, cả người chật vật lẩm bẩm.

Trên tay đau, trên trán đau, nhưng không đau bằng trong lòng, loại cảm giác đau kia như muốn xé người thành hai nửa.

"Ba ba..." Long Thi Vũ muốn ôm ấp cha, thế nhưng chỉ chạm được vào khoảng không.

Cho dù qua thời gian dài như vậy, nàng vẫn không thể quen với thân phận là quỷ của mình.

Hà Tứ Hải thở dài một tiếng, đi lên trước, nhẹ nhàng vỗ lên vai Long Học Minh.

Long Học Minh lập tức cảm nhận được con gái đang ôm eo mình.

Hắn xoay người ôm lấy con gái.

Nhưng mà thoát khỏi tiếp xúc với Hà Tứ Hải, hắn lại ôm vào khoảng không.

"Ai ~ "...

"Tiểu Vũ, tâm nguyện của con là gì vậy?" Long Học Minh ngồi ở trên ghế dài, một mặt cưng chiều mà nhìn con gái.

Con gái đang nâng tay phải của hắn, thổi thổi vết thương của hắn.

Nhẹ nhàng, ôn nhu...

"Cùng ba ba đi xem gấu trúc..." Long Thi Vũ ngẩng đầu lên cười nói, hai con mắt cong lên giống như là ánh trăng khuyết.

Thế nhưng nét cười của nàng rơi vào trong mắt của Long Học Minh lại khiến tim hắn đau.

Hắn quay đầu nhìn về phía Hà Tứ Hải bên cạnh rồi hỏi: "Tiếp dẫn đại nhân, tôi nghe thầy nói, sau khi hoàn thành tâm nguyện sẽ trở về Minh Thổ, là thật sao?"

Hà Tứ Hải gật gật đầu, "Quỷ lưu lại trên đời này là bởi vì có tâm nguyện chưa xong, chờ sau khi hoàn thành tâm nguyện dĩ nhiên là sẽ trở về Minh Thổ, rồi vào luân hồi."

Long Học Minh nghe vậy trở nên trầm mặc, sau đó quay đầu nhìn về phía con gái bên cạnh.

"Tiểu Vũ, chúng ta không xem gấu trúc có được hay không?"

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment