Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 519 - Chương 519: Hộp Đàn Violoncelle.

Chương 519: Hộp Đàn Violoncelle. Chương 519: Hộp Đàn Violoncelle.

Cảnh sát đến rất nhanh, dù sao cũng là xuất hiện vụ án liên quan đến mạng người.

Hà Tứ Hải cũng gọi điện thoại cho Đinh Mẫn, nếu không sẽ phải giải thích rất nhiều chuyện.

Sau đó Hà Tứ Hải không chờ ở đây nữa, trực tiếp xoay người đến phòng thực nghiệm, nghĩ đến Cốc Vũ Hành hẳn là đã sắp cải tiến xong hạt giống rồi.

Quả nhiên, sau khi vào phòng thực nghiệm, Cốc Vũ Hành đã đi qua đi lại nôn nóng chờ đợi ở trong phòng thí nghiệm.

Nhìn thấy Hà Tứ Hải đi vào, hắn lập tức tiến lên nghênh đón.

...

"Cảnh sát, có thể để cho tôi tới không?" Long Học Minh nhìn về phía cảnh sát cầm thuổng sắt bên cạnh.

Cảnh sát nhìn về phía đội trưởng hình sự bên cạnh.

Đội trưởng hình sự lại nhìn về phía Đinh Mẫn đứng ở bên cạnh.

Đinh Mẫn gật gật đầu, cảnh sát đưa thuổng sắt sắt trên tay cho Long Học Minh.

"Cảm ơn." Giọng nói của Long Học Minh có chút khàn khàn.

Sau đó đưa tay nhận lấy.

Bàn tay hắn đã được xử lý đơn giản một chút, được cuốn lại bằng một vòng băng vải.

Vừa nãy thông qua Hà Tứ Hải, biết được vị trí cụ thể, Long Học Minh trực tiếp xúc một xẻng xuống.

Hắn sử dụng tất cả sức lực toàn thân.

Dù sao cũng là thư sinh yếu đuối, bình thường ít khi rèn luyện, cho dù sử dụng sức lực toàn thân thì một xẻng này cũng không thể xúc ra bao nhiêu đất.

Thậm chí bàn tay bởi vì dúng sức quá mức mà vết máu còn thấm qua băng gạc.

Cảnh sát bên cạnh muốn giúp đỡ, thế nhưng bị Long Học Minh từ chối thẳng thừng.

"Con gái của tôi, tôi sẽ tự mình đón nàng về nhà." Hắn nói.

Hắn vừa đào vừa chảy nước mắt.

Bởi vì dùng sức quá mức, rất nhanh vết máu trên mu bàn tay đã thẩm thấu băng gạc, mấy cảnh sắc đang giải quyết công việc xung quanh dần trở nên trầm mặc, thần sắc đều trở nên nhu hòa.

Long Thi Vũ cũng không phải là được chôn rất sâu, rất nhanh thuổng sắt của Long Học Minh đã chạm tới một vật.

Long Học Minh trực tiếp ném cái xẻng xuống, dùng hai tay cào đất, cảnh sát bên cạnh đều đi qua giúp đỡ.

Đinh Mẫn giải tán đám học sinh đang tò vò vây xem ở bên ngoài đi.

Lúc này lãnh đạo trường cũng lại đây, nhìn thấy Long Học Minh thì cảm thấy rất là ngạc nhiên.

Đất được gạt ra, mọi người mới phát hiện, thứ chôn dưới đất chính là một cái hộp đàn violoncelle.

Cũng không biết hộp được làm bằng vật liệu gì mà vẫn chưa hoàn toàn mục nát, nhưng vẫn bị ăn mòn rất nghiêm trọng.

Phía đỉnh hộp có một lỗ thủng, có thể nhìn thấy một đoạn xương đùi ở bên trong.

"Tiểu Vũ..." Long Học Minh quỳ dưới đất, có chút không biết làm sao.

Hai vị cảnh sát đi tới từ phía sau, một người phụ trách chụp ảnh, một người bắt đầu phụ trách nghiệm thi.

Mà Long Học Minh lại bị hai vị cảnh sát nâng trở lại ven đường.

Long Học Minh giống như là mất hồn, ngơ ngác sững sờ, mãi đến khi một tiếng chuông điện thoại vang lên…

...

"A, tiếp dẫn đại nhân, ngài thật là lợi hại."

Nhìn hạt giống trước mắt, dưới sự điều khiển thần lực của Hà Tứ Hải mà cấp tốc đâm chồi, sinh trưởng, nở hoa, cảm giác không khác gì là kỹ xảo điện ảnh, khiến cho Cốc Vũ Hành và Long Thi Vũ thán phục không ngớt.

"Nhưng mà, sao em lại không ở cùng ba của em, chạy đến tới nơi này làm gì?" Hà Tứ Hải nói với Long Thi Vũ đang lau bàn thí nghiệm với vẻ mặt tò mò.

"Mỗi ngày đều đi theo phía sau ông ấy rồi, tiếp dẫn đại nhân thú vị hơn ba ban nhiều?" Long Thi Vũ bĩu môi nói.

Hà Tứ Hải đưa tay gõ nhẹ một cái ở trên đầu nhỏ của nàng.

Không biết tại sao, hắn bỗng nhiên nghĩ đến Đào Tử, không biết lúc nàng lớn như Long Thi Vũ liệu cũng sẽ giống như dáng vẻ bây giờ hay không.

"Dáng vẻ của em rất khó nhìn, em không quá muốn xem..." Long Thi Vũ bỗng lại nhỏ giọng nói.

"Ai, đứa nhỏ đáng thương." Cốc Vũ Hành sờ sờ đầu nàng, tràn đầy đau lòng.

"Cháu mới không đáng thương đây, cháu hiện tại rất sung sướng." Long Thi Vũ nhảy lên, nói.

"Cháu muốn đi nơi nào thì đi nơi đó, không còn có người quản cháu." Nàng lại nói tiếp.

"Nha đầu này..." Cốc Vũ Hành không có trách cứ nàng, chỉ là mỉm cười nói một câu.

"Ông Cốc, nếu như cháu biết ông sớm một chút thì tốt rồi." Long Thi Vũ kéo cánh tay Cốc Vũ Hành, nói.

"Đúng đấy, nếu như quen biết cháu sớm một chút thì tốt rồi. Ông nhất định giúp cháu cẩn thận dạy dỗ ba cháu, lời ông nói vẫn là có chút tác dụng." Cốc Vũ Hành cảm khái.

"Không muốn, không nên dạy dỗ ba cháu, dạy dỗ... dạy dỗ... dạy đỗ mẹ cháu đi, nàng thật là phiền..." Long Thi Vũ nói.

"Vẫn là không nên, cháu... cháu có chút nhớ nàng rồi..." Long Thi Vũ cúi đầu, nước mắt lăn xuống.

"Đứa nhỏ này, nhớ nàng thì đi thăm nàng một chút đi. Cháu đã nhìn thấy tiếp dẫn đại nhân rồi, bất cứ lúc nào đều có thể tìm ngài giúp cháu hoàn thành tâm nguyện." Cốc Vũ Hành nói.

Long Thi Vũ nghe vậy thì ngẩng đầu lên, có chút khổ sở nói: "Nhưng mà... Nhưng mà cháu không muốn ông Cốc đi."

"Đứa ngốc này, ông có thể hoàn thành tâm nguyện, cháu nên vui mừng cho ông mới đúng chứ. Ông đã sống đủ lâu, ông cũng mệt mỏi rồi, ông phải đến Minh Thổ, nói không chừng sẽ bắt đầu cuộc sống mới." Lời nói cuối cùng của Cốc Vũ Hành là nói với Hà Tứ Hải.

"Tôi nghĩ sẽ vậy." Hà Tứ Hải cho hắn một lời khẳng định.

Một đời dấn thân vào nghiên cứu nông nghiệp như Cốc Vũ Hành, tuy rằng thành quả nghiên cứu khoa học của hắn có lẽ không sánh được với những nhà khoa học nổi danh trên thế giới, thế nhưng cống hiến của hắn đối với nhân loại chắc chắn là vượt qua rất nhiều nhà khoa học lớn.

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.

Ba người quay đầu lại, nghi hoặc mà nhìn ra phía ngoài.

Sau đó liền nghe ngoài cửa truyền đến tiếng của Long Học Minh: "Thầy, em là Long Học Minh, em có thể vào không?"

Cốc Vũ Hành nghe vậy thì nhìn về phía Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải khẽ gật đầu một cái, hắn lúc này mới nói: "Vào đi."

Về phần Long Thi Vũ thì đã sớm chạy tới, nhưng mà rời khỏi phạm vi của đèn Dẫn Hồn, lại lần nữa biến thành quỷ.

Long Học Minh đẩy cửa đi vào, lúc này mới phát hiện, phía sau hắn còn có một người phụ nữ trung niên.

Mặc đồng phục công sở màu lam, mang theo túi xách, khí chất rất tốt, dáng vẻ khôn khéo già giặn.

"Nàng là vợ của Học Minh- Lý Mẫn Tuệ, một người phụ nữ rất lợi hại." Cốc Vũ Hành chủ động giới thiệu cho Hà Tứ Hải.

Lý Mẫn Tuệ cách cửa sổ thủy tinh trong suốt cũng nhìn thấy Cốc Vũ Hành. Nàng há miệng, vẻ mặt khiếp sợ, không tự chủ được mà nhích lại gần chồng mình.

Đôi mắt nàng sưng đỏ, hắn là vừa mới khóc.

Nhưng Long Học Minh căn bản không có quản nàng, mà là đi thẳng vào bên trong phòng thực nghiệm rồi nhìn xung quanh một chút, không nhìn thấy bóng dáng con gái thì có chút thất vọng.

Hắn thu hồi ánh mắt, lại nhìn xung quanh bên cạnh mình một chút. Long Học Minh hít sâu một hơi, đẩy cửa đi vào.

Lý Mẫn Tuệ sửng sốt một chút, vội vàng đuổi theo, đồng thời còn nắm chặt cánh tay của Long Học Minh.

Long Học Minh cũng không quản nàng, bước lớn đi vào.

"Tiếp dẫn đại nhân, thầy..." Long Học Minh đi vào cũng đã ổn định tâm tình, chào hỏi với hai người.

Sau khi hắn đi vào phạm vi chiếu sáng của đèn Dẫn Hồn.

Hắn lập tức cảm giác tay phải đang bị một cái tay nhỏ kéo.

Hắn cúi đầu nhìn lại, liền thấy con gái đang nắm tay của hắn, vẻ mặt thương tiếc hỏi: "Ba ba, tay của ba tại sao lại chảy máu rồi?"

"Tiểu... Tiểu Vũ?" Lý Mẫn Tuệ sau lưng Long Học Minh dụi dụi con mắt, lộ ra vẻ khó có thể tin được.

"Mẹ ~" Long Thi Vũ ngẩng đầu lên, nhút nhát gọi một tiếng.

"Tiểu Vũ." Lý Mẫn Tuệ kích động muốn ôm lấy nàng.

Nhưng mà Long Thi Vũ lại nhẹ nhàng dịch qua một chút, né tránh nàng.

Cánh tay của Lý Mẫn Tuệ cứng lại ở giữa không trung. Nàng sửng sốt, sau đó sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, nước mắt không ngừng mà rơi xuống.

"Tiểu Vũ của mẹ..."

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment