Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 521 - Chương 521: Lão Thái Thái.

Chương 521: Lão Thái Thái. Chương 521: Lão Thái Thái.

Tuy con lớn Cốc Vũ Hành không thể kế thừa y bát của cha mình, lựa chọn nghiên cứu nông nghiệp mà là lựa chọn kinh doanh.

Nhưng trên thực tế vẫn chịu một ít ảnh hưởng từ cha mình, công ty chủ yếu là tiêu thụ một ít nông sản.

Nhưng cho dù như vậy, con cả cũng không ở tại biệt thự, nhà cao cửa rộng gì, mà là ở trong một tiểu khu rất bình thường, tràn ngập hơi thở cuộc sống.

Tiểu khu nhiều năm rồi, cao nhất cũng chỉ có bảy tầng, tầng dưới cùng có một cái sân nhỏ.

Con cả của Cốc Vũ Hành ở tầng một, có cái sân nhỏ. Khi Cốc Vũ Hành còn sống, thích nhất chính là mùa đông, mang theo phu nhân ra ngoài tắm nắng.

Sân nhỏ được sửa sang rất tốt, đủ loại hoa cỏ, đáng tiếc hiện tại đã vào thu, rất nhiều thực vật đã khô vàng, chỉ có một ít thực vật xanh bốn mùa là còn có thể nhìn thấy chút màu xanh.

Sân nhỏ trên thực tế là nằm ở cửa sau, Cốc Vũ Hành đoán là trong thời gian này, vợ mình hẳn là ở trong sân, cho nên trực tiếp mang theo bọn họ đi tới cửa sau.

Quả nhiên có một bà lão đang ngồi ở trên ghế mây trong sân.

Phía trước còn có một cái bàn thấp, trên bàn còn có bộ ấm chén.

Cửa phòng phía sau được mở ra, bên trong truyền đến tiếng nói chuyện của mấy người.

Bà cụ có mái tóc hoa râm, quần áo gọn gàng, xem ra là được chăm sóc rất tốt.

Nàng ngồi ở trên ghế mây ngủ gà ngủ gật, không ngừng gật đầu, nhìn còn có mấy phần đáng yêu.

Cốc Vũ Hành đứng ở sân ngoài nhìn nàng, trong mắt tràn đầy ôn nhu.

Hà Tứ Hải cũng là lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt ôn nhu như vậy.

Hà Tứ Hải nghĩ đến một câu trong một bài hát.

"Trong mắt đều là người, trong lòng đều là người."

"Muốn gõ cửa không?" Hà Tứ Hải nghẹ giọng hỏi.

Cốc Vũ Hành gật gật đầu, Hà Tứ Hải đang chuẩn bị gõ cửa.

Đúng lúc này, một bé trai lao ra như gió từ trong nhà.

Trong tay hắn còn cầm một quả chuối tiêu.

Đại khái là chuẩn bị đưa cho bà lão ăn, thế nhưng nhìn thấy đám người Hà Tứ Hải đứng ngoài cửa sắt thì có chút ngạc nhiên hỏi: "Các người là ai vậy?"

"Đây là cháu trai của tôi." Cốc Vũ Hành mỉm cười rồi giải thích cho Hà Tứ Hải.

"Tích Đông, là ai vậy?" Trong phòng truyền ra một giọng nói, sau đó một người phụ nữ vóc người hơi mập, gương mặt trắng nõn đi ra.

"Đây là con dâu của tôi." Cốc Vũ Hành lại giải thích.

"Nhưng sao ngày hôm nay bọn họ lại ở nhà?" Cốc Vũ Hành hơi nghi hoặc một chút.

"Đại khái là bởi vì thứ bảy đi." Hà Tứ Hải giải thích.

Cốc Vũ Hành lắc lắc đầu, "Buổi chiều thứ bảy nàng có lớp thư pháp, lúc này hẳn là nên đi dạy rồi mới đúng."

Hà Tứ Hải nghe vậy thì nhìn về phía đứng Long Thi Vũ đứng ở bên cạnh.

"Các người là?" Con dâu của Cốc Vũ Hành nhìn thấy bọn họ, cũng nghi hoặc hỏi.

"Sư tỷ, tôi là Long Học Minh." Long Học Minh chủ động mở miệng.

Con dâu cả của Cốc Vũ Hành nghe vậy thì hơi kinh ngạc: "Giáo sư Long?"

Nàng nhận ra Long Học Minh, trước đây khi Cốc Vũ Hành còn sống, thường xuyên đến nhà bọn họ, gọi chồng của nàng là sư huynh, cho nên cũng gọi nàng là sư tỷ, mà không phải là sư tỷ thật của hắn.

"Là tôi." Long Học Minh gật gật đầu.

"Ai nha, sao lại đến đây thế? Là đến thăm sư mẫu sao? Nhanh đi vào một chút, nhanh đi vào một chút." Nói xong vội vàng tiến lên muốn đi ra mở cửa sân.

Lúc này, một người phụ nữ đi ra từ trong nhà, tuổi tác hơi lớn, cũng hơi già nua, hẳn chính là tiểu Mai trong miệng Cốc Vũ Hành trước đó, bảo mẫu phụ trách chăm sóc vợ Cốc Vũ Hành.

Con dâu cả của Cốc Vũ Hành ra mở cửa để cho đám người Hà Tứ Hải đi vào.

Nàng có chút ngạc nhiên mà liếc mắt nhìn Hà Tứ Hải, về phần Lý Mẫn Tuệ nàng cũng đã từng gặp rồi, biết nàng là vợ của Long Học Minh, chỉ có Hà Tứ Hải là tương đối lạ mắt.

"Nhưng mà, giáo sư Long, ngài đây là?" Nàng nhìn dáng vẻ chật vật của Long Học Minh thì hơi nghi hoặc một chú.

Lúc này quần áo trên người Long Học Minh đã nhăn thành một đoàn, hai tay quấn băng gạc thấm đầy vết máu, trán xanh tím, nhìn qua khá là chật vật.

"Sư tỷ, làm phiền rồi." Long Học Minh cười khổ một tiếng, cũng không giải thích gì thêm.

Sau đó nhìn về phía Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải không muốn tốn miệng lưỡi giải thích, mà là đặt hoa lan trên tay lên trên bàn.

"Ồ, đây là giống hoa lan mới sao? Cụ bà rất là thích hoa lan đó." Con dâu Cốc Vũ Hành lập tức vui vẻ nói.

Hà Tứ Hải không hề trả lời, đèn Dẫn Hồn đột nhiên xuất hiện ở trong tay hắn.

Trong ánh mắt sửng sốt của mọi người, hắn chỉ tay một cái, đèn Dẫn Hồn bỗng được thắp sáng.

Cho dù là ánh mặt trời vẫn còn chói, thế nhưng vẫn không ngăn được ánh sáng của đèn Dẫn Hồn.

Từng vòng ánh sáng màu đỏ quýt lan tràn khắp sân nhỏ.

Lúc mà mọi người ở đây còn đang kinh ngạc, bên cạnh bỗng nhiên vang lên một giọng nói: "Đúng, đây là giống mới."

Con dâu của Cốc Vũ Hành nhìn lại theo tiếng nói, sắc mặt chớp mắt trở nên cực kỳ trắng xám.

"Ba... Ba... Ba ba?" Nàng lắp ba lắp bắp gọi một tiếng.

"Lão gia tử." Bảo mẫu tiểu Mai cũng gọi một tiếng, sau đó lặng lẽ lui về sau một bước.

"Ông nội? Oa ồ..." Cháu trai của Cốc Vũ Hành đầu tiên là kinh ngạc gọi một tiếng, tiếp theo oa ồ một tiếng rồi kinh hãi nhảy sang bên cạnh.

Hắn không phải là bị Cốc Vũ Hành dọa sợ, mà là bị người đột nhiên xuất hiện bên cạnh làm cho sợ.

Long Thi Vũ lộ ra nụ cười đùa dai.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment