Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 522 - Chương 522: Lão Thái Thái.(2)

Chương 522: Lão Thái Thái.(2) Chương 522: Lão Thái Thái.(2)

Con dâu của Cốc Vũ Hành tỉnh lại, vội vàng kéo con trai ra phía sau mình.

Lý Mẫn Tuệ cũng ôm con gái vào trong lồng ngực.

"Ba... Ba ba, tại sao người ại trở về rồi, chúng con chăm sóc... chăm sóc mẹ rất tốt, không để cho nàng chịu ủy khuất gì cả." Con dâu của Cốc Vũ Hành hoảng sợ hỏi.

Cảm giác đều sắp muốn khóc rồi.

"Ba biết, đừng sợ." Cốc Vũ Hành nghe vậy thì nhìn nàng một cái, mở lời an ủi.

Sau đó lại đưa ánh mắt nhìn về phía bà lão đang ngồi ở trên ghế mây lão.

Lão thái thái đã tỉnh rồi, đang tò mò nhìn mọi người, trong mắt tràn đầy mờ mịt.

Tuy rằng Cốc Vũ Hành mở lời an ủi, thế nhưng còn có thể không sợ sao?

"Nhưng mà..." Con dâu cả của Cốc Vũ Hành còn muốn nói chuyện.

Long Học Minh ở bên cạnh đã nói: "Sư tỷ, chị không cần sợ hãi, thầy là bởi vì tâm nguyện chưa xong cho nên mới trở về giải quyết xong tâm nguyện, chờ tâm nguyện hoàn thành thì người sẽ rời đi."

"Tâm nguyện chưa xong?" Ánh mắt của con dâu Cốc Vũ Hằng nhìn về phía hoa lan trên bàn, như chợt hiểu được.

Nàng có biết chuyện lão gia tử ở nhà nghiên cứu giống hoa lan mới khi về hưu.

"Các người là ai?" Đúng lúc này, bà cụ ngồi ở trên ghế mây tò mò hỏi.

Sau đó ánh mắt nhìn thấy hoa lan trên bàn, lập tức lộ ra một nụ cười mừng rỡ.

"Hoa thật là đẹp nha." Nàng nói.

"Thích không?" Cốc Vũ Hành ngồi xổm người xuống ở bàn đối diện, cách hoa lan nhìn nàng rồi hỏi.

"Thích." Bà lão cao hứng nói.

"Thích liền cho bà vậy." Cốc Vũ Hành nói.

"Đưa cho tôi? Không được, tôi không thể lấy, ông lão nhà tôi mà biết thì sẽ tức giận, hắn rất là ghen tuông nha."

Cốc Vũ Hành nghe vậy thì một mặt thẹn thùng.

Mọi người nghe vậy đều nín cười, không khí vốn còn có chút sốt sắng giờ đã thả lỏng hơn một chút.

"Không sao, chỉ cần không nói cho hắn biết là được rồi?"

Mọi người: "..."

"Không được..., nhưng mà hoa này thật sự rất đẹp, tôi rất là thích."

"Đúng không, cho nên nhận lấy đi."

"Tôi bảo ông nhà tôi mua cho tôi, ông mua ở chỗ nào vậy?" Bà lão tò mò hỏi.

"Cái này không mua được, đây là giống mới do tôi bồi dưỡng ra, thiên hạ không có gốc thứ hai."

Bà lão nghe vậy thì bày ra vẻ mặt khinh thường.

"Ông già nhà tôi chính là chuyên gia nông học, rất là lợi hại nha, không có gì mà hắn tạo ra được. Tôi về nhà sẽ để hắn chế tạo một gốc cho tôi."

Bà lão nói xong, vẻ mặt lại có chút chán nản, nói: "Nhưng mà công việc của ông ấy rất bận, cũng không biết có thời gian hay không, cũng không thể quấy rối công việc của ông ấy được, đúng không?"

Cốc Vũ Hành nghe vậy thì nước mắt không kìm được mà rơi xuống.

"Xin lỗi." Hắn nói.

Bà lão nhìn hắn với vẻ kỳ quái, "Con người của ông đúng thật là kỳ quái, vì sao lại khóc, tại sao lại nói xin lỗi?"

"Sư mẫu, người còn nhận ra con không?" Đúng lúc này, Long Học Minh đi lên phía trước, rồi ngồi xổm xuống ở bên cạnh Cốc Vũ Hành.

"Cậu là ai vậy?" Bà lão híp mắt, nghi hoặc mà nhìn Long Học Minh rồi hỏi.

"Cháu là học sinh của giáo sư Cốc, Long Học Minh."

"Học Minh?" Bà lão lộ ra vẻ nghi hoặc.

Sau đó có chút bừng tỉnh, mặt lộ vẻ mừng rỡ, nói: "Hóa ra là Học Minh à, đã lâu rồi không thấy cháu, cháu có ăn cơm đúng giờ không đó?"

"Có, có." Long Học Minh có chút nghẹn ngào mà gật gật đầu.

Nhớ tới lúc còn trẻ, làm thí nghiệm với thầy nên thường xuyên quên ăn cơm, cho nên mỗi lần sư mẫu nhìn thấy bọn họ, câu nói đầu tiên chính là hỏi bọn họ có ăn cơm đúng giờ hay không.

"Học Minh, lão già nhà bà đâu? Hắn đã trở lại chưa?" Bã lão nói xong liền muốn đứng dậy.

Cháu trai của Cốc Vũ Hành- Cốc Tích Đông lập tức vòng qua mẹ rồi đỡ bà cụ.

Con dâu của Cốc Vũ Hành phản ứng lại, đưa tay muốn kéo hắn thì đã muộn rồi, suy nghĩ một chút rồi cũng đi theo hắn đi.

"Lan Hoa, là tôi, tôi là Lão Cốc." Cốc Vũ Hành đứng lên nói.

"Há, Lão Cốc, ông có nhìn thấy lão già nhà tôi không?" Bà lão nhìn về phía hắn rồi hỏi.

"Ai..." Cốc Vũ Hành nghe vậy thì khó nén thất vọng, bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

"Bà nội, đây chính là ông nội nha." Cốc Tích Đông đang đỡ nàng bỗng nhiên lên tiếng.

Bà lão nghe vậy liền quay đầu nhìn về phía Cốc Tích Đông đang đỡ nàng ở bên cạnh rồi hỏi: "Cháu là con cái nhà ai thế? Bà không cần cháu đỡ."

Nói xong liền muốn tránh khỏi tay của Cốc Tích Đông, Cốc Tích Đông sợ nàng ngã nên vội vàng thả ra.

Cốc Vũ Hành thấy vợ vẫn không nhận ra hắn, thở dài một tiếng rồi quay sang nói với Long Học Minh: "Cậu nói với bà ấy, giống hoa lan mới này là tôi tặng bà ấy, tôi đã đồng ý với bà ấy."

Long Học Minh gật gật đầu, sau đó ôm lấy chậu hoa trên bàn rồi nói với bà cụ: "Sư mẫu, đây là hoa mà thầy nhờ cháu đưa cho bà."

"Thật sao?" Bà lão nghe vậy, trong đôi mắt lóe lên vẻ vui sướng.

"Đương nhiên là thật rồi."

"Hoa này đúng là rất đẹp, tôi rất là thích." Bà lão đưa tay muốn nhận lấy.

Long Học Minh vội vàng đặt nó lên trên bàn một lần nữa.

Bà lão khom người, mặt tươi cười đánh giá.

"Thật đẹp, hoa này tên là gì thế?" Bà lão hỏi.

Long Học Minh mới vừa muốn nói chuyện, Cốc Vũ Hành đã giành trước: "Hoa lan, Tô Lan Hoa."

"Tô Lan Hoa? Tô Lan Hoa?..." Bà lão nghe vậy thì chậm rãi nhắc lại rồi sau đó tức giận nhìn về phía Cốc Vũ Hành.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment