"Lão già, Tô Lan Hoa là ai thế?"
"Hả?"
Cốc Vũ Hành nghe vậy thì vừa mừng vừa sợ, vợ cuối cùng cũng nhận ra hắn rồi.
"Ông cười cái gì? Ông còn không nói với tôi Tô Lan Hoa là ai?" Bà lão nổi giận đùng đùng hỏi.
Dĩ nhiên lại lộ ra dáng vẻ cô gái nhỏ.
Tất cả mọi người xung quanh đều lộ ra nụ cười.
"Lam Hoa, bà nhận ra tôi sao." Cốc Vũ Hành cười ha hả, nói.
"Lão già, ông nói chuyện thật kỳ quái, tôi sao lại không nhận ra ông chứ. Ông có ăn cơm đúng giờ hay không đó?" Bà lão kỳ quái hỏi.
"Ăn, ăn." Cốc Vũ Hành vội vàng gật gật đầu.
"Ăn là tốt rồi, ăn là tốt rồi, cơm phải ăn đúng giờ, nếu không sẽ khiến thân thể trở nên xấu, buổi tối tôi làm cho ông... Tô Lan Hoa là ai vậy?"
Cốc Vũ Hành: "..."
"Tô Lan Hoa chính là bà nha, bà không nhớ sao? Lúc trước tôi đã nói với bà là tôi muốn bồi dưỡng ra một loại giống hoa lan mới, sẽ dùng tên của bà để đặt tên." Cốc Vũ Hành chỉ về phía hoa lan trên bàn.
"Tô Lan Hoa..."
"Tô Lan Hoa..."
Bà lão cúi đầu nhìn về phía hoa lan trên bàn, khắp khuôn mặt đều là vẻ mờ mịt.
"Bà rất thích hoa lan sao?"
"Đúng rồi, ông không thấy tôi cũng tên là Lan Hoa à?"
"Vậy sau này, tôi sẽ tạo ra một giống hoa lan mới rồi dùng tên của bà để đặt tên cho nó, gọi là Tô Lan Hoa."
"Thật sao?" Tô Lan Hoa vui sướng hỏi.
"Đương nhiên, tôi chính là chuyên gia nông học, đào tạo giống hoa lan mới căn bản là không có độ khó gì đối với tôi cả." Cốc Vũ Hành kiêu ngạo mà nói.
"Được lắm, tôi sẽ chờ ông bồi dưỡng ra giống hoa lan mới cho tôi."
...
"Há, giống hoa lan mới? Trong trường học gần đây có chuyện quan trọng đề mới, tạm thời không có thời gian, sau này hãy nói đi."
"Gần đây mang học sinh, cơ sở của học sinh khóa này quá kém, quá tốn thời gian của tôi rồi, sau này hãy nói đi."
"... Nếu như bà yêu thích, có thể đến chợ hoa mấy bồn trở về trước, chờ sau này tôi rảnh rỗi rồi nói sau đi."
"... Sau này hãy nói đi."
"... Chờ tôi rảnh đã."
"... Chờ tôi rảnh rỗi đã."
...
"Lão già, ông rảnh rỗi rồi? Rảnh rồi sao?" Tô Lan Hoa ngẩng đầu lên hỏi Cốc Vũ Hành.
"Thong thả rồi, tôi về hưu rồi." Khóe mắt Cốc Vũ Hành chứa đầy nước mắt, lắc đầu nói.
"Về hưu sao? Về hưu liền tốt, về hưu ông sẽ có thời gian ở nhà cùng tôi, không được không được nhà." Tô Lan Hoa mừng rỡ nói.
Cốc Vũ Hành nặng nề gật gật đầu.
"Đây là hoa lan mới mà tôi chế tạo cho bà, bà có thích không?" Cốc Vũ Hành hỏi.
"Tô Lan Hoa?"
"Đúng, Tô Lan Hoa?" Cốc Vũ Hành nói.
"Thật là đẹp, Tô Lan Hoa." Tô Lan Hoa tiến đến trước đóa hoa rồi ngửi một cái.
Sau đó ngẩng đầu lên, mặt tươi cười quay sang nói với Long Học Minh: "Học Minh, nhìn thấy Lão Cốc thì nói với hắn một tiếng, tôi rất thích hoa mà hắn đưa cho tôi."
Long Học Minh há mồm muốn giải thích, nhưng lại bị Cốc Vũ Hành kéo lắc lắc đầu với hắn.
Tô Lan Hoa ngồi trở lại trên ghế mây một lần nữa.
Nhìn hoa lan trước mắt, trong miệng không ngừng mà nhắc mãi: "Tô Lan Hoa, Tô Lan Hoa..."
Khắp gương mặt là nụ cười hạnh phúc.
...
"Học Minh, thầy có một việc muốn nhờ cậu." Cốc Vũ Hành nói.
"Thầy, ngài cứ nói." Long Học Minh vội vàng nói.
"Thầy đã để phương pháp và trình tự chế tạo giống hoa lan mới ở trong phòng thí nghiệm. Tôi hiện tại tặng nó cho cậu, tôi chỉ có một yêu cầu, hàng năm đưa vài cây lại đây cho sư mẫu của cậu, cậu thấy có được không?"
"Đương nhiên là có thể, thầy, ngài cứ yên tâm, sau này hàng năm cháu đều sẽ mang theo Tô Lan Hoa đến thăm sư mẫu." Long Học Minh trịnh trọng gật gật đầu.
"Cảm ơn, gây thêm phiền phức cho cậu rồi." Cốc Vũ Hành nói.
"Thầy à, ngài không nên nói như vậy, tôi cũng cảm thấy ngại. Lúc còn trẻ, tôi đã được ngài và sư mẫu chăm sóc rất nhiều, cho nên người nói cảm ơn hẳn là tôi. Cảm ơn ngài, để tôi có thể gặp được ngài." Long Học Minh cúi đầu thật sâu đối với Cốc Vũ Hành.
Cốc Vũ Hành lộ ra nụ cười vui mừng, quay đầu nhìn về phía đứng cháu trai đang đứng ở bên cạnh Tô Lan Hoa.
"Tích Đông..." Hắn bỗng nhiên không biết nói cái gì.
"Ông nội."
"Ai." Cốc Vũ Hành đáp một tiếng.
Sau đó lộ ra một nụ cười thoải mái.
"Ông nội phải đi rồi." Hắn nói.
Bên trong góc sân có một chùm sáng dìu dịu nhẹ nhàng hạ xuống.
Cốc Vũ Hành quay đầu lại, cúi đầu thật sâu với Hà Tứ Hải rồi nói: "Cảm ơn ngài, tiếp dẫn đại nhân."
Sau đó quay người, bước về phía chùm sáng kia.
Chờ đến lúc sắp tiến vào ánh sáng, hắn không nhịn được mà quay đầu lại, phất phất tay đối với Tô Lan Hoa đang ngồi ở trên ghế mây rồi nói: "Lan Hoa, tôi đi đây."
Tô Lan Hoa nghe vậy thì ngẩng đầu lên, vẫy vẫy tay với hắn: "Lão Cốc, đi sớm về sớm, nhớ ăn cơm đúng giờ."
"Được." Cốc Vũ Hành mỉm cười đáp lại một tiếng, sau đó biến mất ở trong đám hào quang.
...
Mọi người đều trở nên trầm mặc, chỉ còn dư lại tiếng khóc nhẹ nhàng của con dâu Cốc Vũ Hành và Cốc Tích Đông.
Bà lão mỉm cười mà nhìn hoa lan trước mắt.
Khắp gương mặt đều là vẻ hạnh phúc.
------
Dịch: MBMH Translate