Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 524 - Chương 524: Thăng Chức.

Chương 524: Thăng Chức. Chương 524: Thăng Chức.

Một nhà Long Học Minh không có rời đi cùng Hà Tứ Hải.

Một mặt là bởi vì bọn họ cần giải thích cho con dâu của Cốc Vũ Hành.

Mặt khác là bởi vì bọn họ còn không muốn Long Thi Vũ rời đi quá sớm.

Có thể nói bọn họ ích kỷ, thế nhưng bọn họ lại là người làm ba mẹ.

Mặt khác, vẫn còn chưa bắt được hung thủ sát hại Long Thi Vũ.

Cho nên sau khi biết Long Thi Vũ có thể đến tìm Hà Tứ Hải bất cứ lúc nào, bọn họ cũng không cần luôn phải đi theo.

Trên đường Hà Tứ Hải lái xe về nhà, mới nhớ tới đến mình còn chưa ăn trưa.

Vừa vặn đi ngang qua một quán mì, thế là dừng xe lại ở ven đường rồi đi vào.

Mới vừa chưa ngồi được bao lâu, Đinh Mẫn đã gọi điện thoại lại đây rồi.

"Há, gặp mặt nói sao?"

"Hừm, tôi đang ở đường Hòa Linh, quán mì Sơn Thành."

Hà Tứ Hải cúp điện thoại, còn không ăn được một nửa, Đinh Mẫn đã đến rồi.

Nàng mặc đồng phục cảnh sát mà đến.

"Ngồi đi." Hà Tứ Hải liếc nàng một cái, thuận miệng chào hỏi.

Sau đó nhận ra được có chút không đúng, hơi kinh ngạc nói: "Cô thăng chức rồi sao?"

Trên vai Đinh Mẫn vốn có hai hoa, hiện tại biến thành hai hoa một nhánh.

Đinh Mẫn cởi mĩ xuống, vẩy tóc, lộ ra một nụ cười hiên ngang, sau đó ngồi xuống ở trước mặt Hà Tứ Hải.

"Nhờ phúc của anh." Đinh Mẫn nói.

"Có ý gì?" Hà Tứ Hải nghi hoặc hỏi.

"Người của cục Nội vụ Tông giáo tiếp xúc với tôi rồi." Đinh Mẫn nói.

Hà Tứ Hải nghe vậy thì thả bát đũa xuống, đây là lần thứ hai nghe nói đến cục Nội vụ Tông giáo.

Lần trước là Ninh Đào Hoa nói cho hắn, bọn họ chủ động tiếp xúc với Ninh Đào Hoa.

Thế nhưng điều khiến cho Hà Tứ Hải khá là ngạc nhiên chính là, bọn họ chỉ là đăng ký một hồi, sau đó cấp chứng chỉ cho Ninh Đào Hoa rồi không có gì nữa.

Dựa vào nội tình hiện tại của hắn, nói thật, cũng không quá sợ một số cơ quan bạo lực, hắn có quá nhiều thủ đoạn rồi.

Thế nhưng không cần thiết, hắn rất thích cuộc sống bây giờ.

Nhưng mà có chút kỳ quái, bởi vì hắn là người tiếp dẫn nhân cho nên trên người có một tầng cơ chế bảo vệ thần bí.

Khá giống với quang lưỡng tính sóng-hạt.

Cho nên bọn họ làm sao biết đến sự tồn tại của chính mình?

Nhưng mà ngẫm nghĩ một hồi, nơi này thực ra có một lỗ thủng.

Quy tắc của sức mạnh to lớn là, không thể tra xét nội tình của Hà Tứ Hải, càng không thể bởi vậy mà nảy sinh một số suy nghĩ nguy hại đến Hà Tứ Hải được.

Nếu không, trí nhớ của bọn họ, ghi chép văn tự, ghi chép điện tử…tất cả những gì liên quan đến Hà Tứ Hải đều sẽ trực tiếp bị xóa đi.

Cho nên chỉ cần duy trì thiện ý đối với Hà Tứ Hải, không đuổi theo tìm bí mật của hắn thì không cần lo lắng vấn đề này.

"Bọn họ có nói gì không?" Hà Tứ Hải suy nghĩ một chút rồi hỏi.

"Không hề nói gì, chỉ là để ta phối hợp với công việc của anh, cho nên tôi hiện tại còn kiêm nhiệm thêm chức vụ của cục Nội vụ Tông giáo." Đinh Mẫn nhún nhún vai.

Quả nhiên, gần giống như suy đoán của Hà Tứ Hải.

Tuy rằng Hà Tứ Hải có quy tắc bảo vệ, thế nhưng những cựu thần tiêu vong kia lại không có, cho nên không thể không có một chút ghi chép nào, chỉ có điều là có tin hay không mà thôi.

"Cho nên cô tới chính là để nói việc này với tôi sao?" Hà Tứ Hải hỏi.

"Hừm, đây không coi là chuyện lớn sao?" Đinh Mẫn cười nói.

Sau đó quay đầu lại nói với chủ cửa hàng: "Cho tôi một bát mì xào."

"Tôi còn chưa ăn trưa đây."

"Có manh mối về hung thủ của vụ án Long Thi Vũ chưa?" Hà Tứ Hải hỏi.

"Làm sao có khả năng nhanh như vậy." Đinh Mẫn nói.

"Nhưng mà thủ đoạn của hung thủ này thật sự rất tàn nhẫn, cô bé bị đặt ở trong hộp đàn violoncello, bị chôn sống rồi nghẹt thở mà chết."

Hà Tứ Hải vừa mới cầm đũa lên lại thả xuống lần nữa, trong mắt mơ hồ lóe qua ý giận.

"Anh cũng không có manh mối gì sao?" Đinh Mẫn hỏi.

Hà Tứ Hải lắc lắc đầu.

“Cô bé nói với tôi, lúc nàng tỉnh lại thì trước mắt đã là một màu đen kịt, sau đó khó thở..., nghĩ đến hẳn là đã ở trong hộp rồi."

"Cho nên nàng hẳn là bị người làm ngất, sau đó đặt ở trong hộp, lúc này mới không có một chút phản kháng nào."

Hà Tứ Hải lại cầm đũa lên lần nữa, ăn một miếng, sau đó hỏi: "Nếu như chôn ở trong trường Nông Đại thì chắc là người nào đó trong trường học."

Đinh Mẫn gật gật đầu.

Lúc này ông chủ cũng bưng mì xào của nàng lên, nàng không nói chuyện nữa.

Chờ sau khi ông chủ rời đi, nàng mới rút đôi đũa rồi tiếp tục nói: "Chúng tôi cũng nghĩ như vậy, thế nhưng Long Thi Vũ mất tích đã bảy năm rồi, hơn nữa nhân viên lưu động trong trường học còn là vô cùng lớn, ngay cả sinh viên tốt nghiệp đều có đến bảy tốp. Muốn điều tra từng người, lượng công việc thực sự quá nhiều rồi."

Hà Tứ Hải nghe vậy nhíu mày, trong lúc nhất thời cũng không có biện pháp gì cả.

"Cho nên, làm phiền anh hỏi lại Long Thi Vũ một chút, nhìn một chút xem có manh mối hữu dụng gì khác hay không." Đinh Mẫn nói tiếp.

Hà Tứ Hải nghe vậy thì gật gật đầu.

Sau đó hai người không nói nữa, yên lặng mà ăn mì.

"Ông chủ, tính tiền." Hà Tứ Hải ăn xong trước rồi nói.

"Làm sao có thể để anh trả tiền được?" Đinh Mẫn vội vàng nói.

"Mời bạn bè ăn tô mì cũng không được sao?" Hà Tứ Hải cười hỏi.

Sau đó đứng dậy, trực tiếp quét mã thanh toán.

Hà Tứ Hải đều nói như vậy rồi, Đinh Mẫn nào còn có thể mở miệng từ chối, lại nói một tô mì cũng không đáng bao nhiêu tiền.

Hà Tứ Hải thanh toán xong thì nói với Đinh Mẫn một tiếng, "Tôi đi trước đây."

"Được." Đinh Mẫn đáp mà không quay đầu lại.

Thế nhưng vào lúc Hà Tứ Hải sắp đi ra ngoài cửa, nàng cuối cùng vẫn là không nhịn được mà quay đầu lại nhìn sang.

Nàng bỗng nhiên không còn khẩu vị nữa rồi.

...

Hà Tứ Hải lái xe trở lại Ngự Thủy Loan, lúc này đã sắp hơn bốn giờ chiều rồi.

Sau khi lái xe vào gara, hắn vốn định trực tiếp đi thang máy lên lầu, thế nhưng suy nghĩ một chút lại trực tiếp đi thang bộ lên tầng một, sau đó đi ra ngoài sân, nhìn xung quanh ở trong tiểu khu một chút.

Quả nhiên rất nhanh đã tìm thấy bóng dáng của ba đứa nhóc Đào Tử.

Ba đứa nhóc và mấy bạn nhỏ khác trong tiểu khu đang ngồi xổm thành một vòng, cũng không biết là đang làm gì.

Hà Tứ Hải tò mò đi tới liếc mắt nhìn, hóa ra là các nàng đang đèn chiếu hình.

Mọi người vây quanh là bởi vì muốn che khuất ánh mặt trời, như vậy sẽ nhìn càng rõ ràng một chút.

Hà Tứ Hải cũng không lên tiếng quấy rối các nàng, đi thẳng tới trên ghế rồi ngồi xuống nghỉ ngơi.

Tôn Nhạc Dao và Chu Ngọc Quyên đang ngồi nói chuyện ở một bên cũng nhìn thấy hắn, lập tức vẫy vẫy tay với hắn.

Hà Tứ Hải mỉm cười đáp lại, ánh mắt nhìn về phía hoa cỏ cây cối bên cạnh.

Vốn dĩ có rất nhiều thực vật không gọi nổi tên, hiện tại không chỉ có thể thuận miệng gọi ra, hơn nữa còn nắm rõ chu kỳ sinh trưởng, tập tính sinh trưởng… như lòng bàn tay.

Quả nhiên lượng tri thức của Cốc Vũ Hành rất là phong phú, cũng rất hữu dụng.

"Ồ, ba ba, ba trở về rồi." Đúng lúc này, Đào Tử trong lúc vô tình nhìn thấy hắn, một mặt vui mừng chạy tới.

Hà Tứ Hải đưa tay ôm nàng ngồi trên đùi của mình.

Nhóc con lập tức đưa mũi tiến gần đến người hắn, không ngừng ngửi ngửi.

"Con làm gì thế?" Hà Tứ Hải kỳ quái hỏi.

"Con đang ngửi thử xem ba có lén ăn món ngon hay không."

"Vậy con có ngửi ra gì không?"

"Có, ba ăn mì thịt bò." Đào Tử lập tức nói.

Hà Tứ Hải: (ΩДΩ)

"Như này mà con cũng có thể ngửi ra được sao?" Hà Tứ Hải giật mình nói.

"Ha ha, con lợi hại không?" Đào Tử đắc ý nói.

"Thực sự là quá lợi hại rồi." Hà Tứ Hải ôm nàng đứng lên.

"Chúng ta về nhà thôi." Hà Tứ Hải nói.

"Không muốn, không muốn, con còn muốn chơi, con còn muốn chơi." Đào Tử lập tức giãy giụa muốn xuống.

"Vậy lại chơi một hồi?" Hà Tứ Hải do dự một chút rồi nói.

"Được nha."

Đào Tử vừa mới được buông ra đã lập tức chạy đi tìm Huyên Huyên và Uyển Uyển rồi, chỉ lo làm lỡ thời gian chơi.

Hà Tứ Hải không khỏi mà thở phào một hơi.

Quả nhiên Đào Tử không truy cứu chuyện hắn "Trộm" ăn mì thịt bò nữa.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment