Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 525 - Chương 525: Tiểu Đào Tử Vui Vẻ.

Chương 525: Tiểu Đào Tử Vui Vẻ. Chương 525: Tiểu Đào Tử Vui Vẻ.

Ngày thứ hai.

Trời giá rét.

Gió to.

"Xâu lỗ, xâu lỗ, gió lạnh đông chết tiểu Đào tử, ngày mai sẽ không xây tổ..."

Ngày hôm nay dậy thật sớm, Đào Tử không muốn ăn sáng ở nhà, thế là Hà Tứ Hải liền dẫn nàng đến quán cơm gần đó để ăn sáng.

Chờ lúc trở lại, dọc theo đường đi Đào Tử không ngừng rụt cổ lại, trong miệng không khỏi hừ hừ.

Ngày hôm nay Đào Tử mặc vô cùng nhiều đồ, đội cái mũ gấu nhỏ, mập mạp giống như con gấu nhỏ, thế nhưng hết cách rồi, sắp đến mùa đông, Ngự Thủy Loan lại nằm gần bên hồ, xung quanh không có che chắn, nhiệt độ dường như thấp hơn bình thường một chút.

"Đang hừ hừ cái gì đó? Bữa sáng có ngon hay không?" Hà Tứ Hải nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu nhỏ của nàng rồi nói.

"Ăn ngon." Đào Tử nghe vậy lập tức lớn tiếng nói.

Trong ngày thường, bữa sáng không phải Hà Tứ Hải làm thì chính là Tôn Nhạc Dao làm.

Nói thực sự cũng là mấy dạng kia, sau một quãng thời gian, cho dù có ngon thì cũng có chút ngán.

Cho nên ra bên ngoài ăn liền cảm thấy vô cùng ngon.

"Ngày mai con còn muốn đến ăn." Đào Tử lớn tiếng nói.

"Được, chỉ cần con không sợ lạnh." Hà Tứ Hải cười nói.

Hai người vừa lúc đi ngang qua một siêu thị nhỏ, trước cửa có bày hai chiếc xe lung lay, một chiếc là Cừu Vui Vẻ, một chiếc là gấu lớn. Đào Tử không khỏi nhìn chằm chằm rồi.

"Ba ba, con muốn ngồi xe lắc." Đào Tử kéo áo Hà Tứ Hải, nói.

"Mới sáng sớm, lạnh chết người, còn ngồi xe lắc cái gì chứ?"

Hơn nữa bởi vì những cửa hàng này cách hồ Kim Hoa một con đường cái, gió thổi qua từ mặt hồ, đúng là cực kỳ lạnh.

"Động đậy thì sẽ không lạnh nữa." Đào Tử nói.

Hà Tứ Hải: (⊙? ⊙)

Còn có thể giải thích như thế sao?

"Có được hay không vậy, ba ba ~" Đào Tử lôi vạt áo của Hà Tứ Hải, làm nũng.

"Được rồi, được rồi, vậy thì ngồi một lần." Hà Tứ Hải rất là bất đắc dĩ, đi vào trong cửa hàng quét mã để đổi tiền xu từ ông chủ.

Đào Tử lập tức không thể chờ đợi được nữa mà hớn hở leo lên xe lắc.

Thế nhưng quần áo quá nhiều, đùi lại ngắn, nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của nàng, quả thực giống như một con sâu đo đang ngọ nguậy, dùng hết sức bú bình cũng không thể leo lên.

Hà Tứ Hải nhìn thôi đều thấy khó chịu, ở sau lưng đưa tay ôm một cái, trực tiếp đặt nàng lên trên xe lắc.

Sau đó ném một đồng tiền xu vào.

"Ba ba của ba ba gọi ông nội, ma ma của ba gọi bà nội..."

Nương theo tiếng nhạc thiếu nhi, xe bắt đầu chuyển động.

Lúc này lại có một cơn gió thổi tới từ mặt hồ, khiến cho bảng hiệu ven đường đều vang đùng đùng.

Hà Tứ Hải rụt cổ một cái rồi hỏi: "Có lạnh hay không?"

"Con không lạnh, con vận động ở đây, làm sao sẽ lạnh được?" Đào Tử liếc mắt nhìn hắn, bày ra dáng vẻ đây là chuyện đương nhiên.

Hà Tứ Hải dở khóc dở cười.

Nhưng mà nhìn gương mặt nhỏ đỏ bừng của nàng thì phỏng chừng đúng thật là không lạnh.

Hơn nữa cũng bởi vì mặc nhiều quần áo, ngồi ở trong xe lắc, nhét chặt chẽ, không khác gì là cái tổ chim cả.

Cho dù xe lung lay trước sau thì nàng vẫn vững như Thái Sơn.

"Ba ba, tại sao trời lại lạnh như vậy?" Đào Tử hà hơi, lưu lại một đoàn sương trắng ở trong không khí.

"Bởi vì sắp đến mùa đông nha."

"Há, mùa đông có thể có tuyết hay không đây?" Đào Tử hỏi.

"Hẳn là có, mùa đông Hợp Châu có tuyết." Hà Tứ Hải nói.

Ở trong ấn tượng của hắn, mỗi ngày mùa đông trên căn bản đều sẽ có tuyết, chỉ có điều là ít hay nhiều mà thôi.

Nhiều thì rơi đến đầu gối, ít thì rơi xuống đất lập tức biến mất.

"Con không thích mùa đông sao?" Hà Tứ Hải hỏi.

"Thích nha, con còn yêu thích mùa hè, mùa xuân và mùa thu." Đào Tử lớn tiếng nói.

Được rồi, một năm bốn mùa không có mùa nào là không thích cả.

"Mùa đông có thể đắp người tuyết, mùa hè có thể ăn kem ly, mùa xuân thật thoải mái, còn có rất nhiều hoa, mùa thu có rất nhiều lá cây, con rất thích nhặt lá cây." Đào Tử nói.

"Đúng vậy, một năm bốn mùa, con luôn là một Đào Tử vui vẻ." Hà Tứ Hải vỗ vỗ đầu nhỏ của nàng, tràn đầy sủng ái.

Đào Tử duỗi cánh tay nhỏ ra, nắm lấy bàn tay của Hà Tứ Hải.

Tay nhỏ mềm mại, ấm áp, xem ra đúng thật là không lạnh.

Một lần xe lung lay là một tệ, một tệ là mười phút, rất nhanh đã kết thúc rồi.

"Đi thôi." Hà Tứ Hải nói.

Đào Tử rất nghe lời, không giống những đứa nhỏ khác, ngồi một lần cảm thấy không đã ghiền, nháo còn muốn ngồi nữa.

Nàng nghe vậy lập tức muốn đứng lên, lại là không đứng lên nổi, lần đầu tiên, lần thứ hai vẫn không đứng lên nổi, nhét kín rồi...

Hà Tứ Hải có chút buồn cười mà "Rút" nàng đi ra.

Bản thân Đào Tử cũng vui vẻ cười khanh khách.

Dọc theo đường đi, nàng không ngừng quay xung quanh Hà Tứ Hải mà nhảy nhót.

Đúng lúc này, Đào Tử bỗng nhiên dừng lại, nhìn hồ Kim Hoa rồi thở dài.

"Làm sao rồi?" Hà Tứ Hải kỳ quái hỏi.

"Thời tiết lạnh, không thể đến bãi cát chơi, thật là đáng tiếc." Đào Tử nói.

"Như vậy..." Hà Tứ Hải suy nghĩ một chút rồi nói.

"Chờ ngày hôm nay Uyển Uyển lại đây, các con có thể đến bãi cát mà lần trước từng chơi với chị tiểu Lộc." Hà Tứ Hải suy nghĩ một chút rồi nói.

"Thật sao?" Đào Tử một mặt vui mừng hỏi.

"Thế nhưng rất là lạnh, con sẽ biến thành Đào Tử đông." Đào Tử dùng tay nhỏ của mình chống quai hàm rồi nói.

Trên mặt lành lạnh, tay nhỏ nóng nóng.

"Yên tâm đi, bãi cát nơi đó không lạnh." Hà Tứ Hải nói.

"Ồ, vì sao?" Đào Tử có chút không hiểu.

Mùa đông liền hẳn là lạnh, mùa hè hẳn là nóng mới đúng.

Tại sao nơi đó có thể không lạnh?

"Được rồi, sau này con sẽ biết thôi, chúng ta nhanh trở về đi."

Hà Tứ Hải không giải thích thêm, khom lưng ôm nàng lên, sau đó nhanh chân đi về phía tiểu khu, để bản thân nàng đi thì thực sự là quá chậm.

Tuy rằng sáng sớm tương đối lạnh, thế nhưng mấy người già thường rèn luyện thân thể trong tiểu khu cũng không có vì vậy mà ngừng lại, khiêu vũ, đánh thái cực quyền, múa kiếm...

Đào Tử thấy thế thì giãy giụa muốn xuống tham gia trò vui.

Hà Tứ Hải thả nàng xuống, nàng lập tức chạy đến phía trước một ông lão đang đánh thái cực quyền.

Ông lão mặc đồ giữ ấm bên trong, bên ngoài khoác một bộ quần áo tập luyện màu trắng, nhìn vô cùng hiên ngang.

Vẻ mặt hắn chuyên chú, nhất cử nhất động trôi chảy tự nhiên.

Một con mèo nhỏ ngồi xổm ở dưới chân hắn, mơ mơ màng màng.

Nhìn qua tương đối hài hòa.

Đào Tử học theo ông lão, nửa ngồi nửa quỳ, giơ cánh tay nhỏ lên.

"Hắc ha... Hoắc ha..." Nàng múa lung tung một trận.

Ông lão đại khái là bị quấy rầy rồi, quay đầu nhìn về phía nàng.

Ông lão: ←_←

Đào Tử: →_→

Đào Tử đại khái là bị hắn nhìn cho có chút ngượng ngùng, cánh tay nhỏ đưa đến giữa không trung nhẹ nhàng đẩy về phía trước một cái, nhỏ giọng nói: "Ha ~ "

Sau đó, cây đại thụ đối diện như có cuồng phong gào thét, vài chiếc lá khô rơi xuống.

Đào Tử sợ đến mức quay đầu chạy về bên cạnh Hà Tứ Hải, ôm lấy chân của hắn.

Hà Tứ Hải ôm nàng lên một lần nữa, có chút xấu hổ mà cười cười với ông lão, sau đó ôm Đào Tử đi lên lầu.

Nhìn bọn họ rời đi, ông lão suy nghĩ một chút, bỗng nhiên bày ra tư thế tương tự với Đào Tử vừa nãy.

"Ha ~ "

Sau đó...

Đương nhiên là không có chuyện gì xảy ra cả.

Ông lão cười tự giễu, vừa nãy chỉ là trùng hợp, một cơn mà gió thôi, bản thân mình vậy mà lại tưởng là thật.

Nhưng mà toàn bộ buổi sáng, tâm trạng đều vô cùng vui vẻ.

Con mèo nằm nhoài dưới chân hắn dường như cũng cảm nhận được, gọi vài tiếng meo meo.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment