Đào Tử quay đầu nhìn về phía Huyên Huyên.
Trong tay Huyên Huyên cầm một cái bánh bao thịt heo a ô bỏ vào miệng, sau đó cười hì hì ngây ngô.
Đào Tử quay đầu nhìn về phía Uyển Uyển.
Trong tay Uyển Uyển cũng cầm một cái bánh bao thịt heo a ô bỏ vào miệng, sau đó cười hi hi ngây ngô.
Đào Tử nhìn về phía bánh bao thịt heo trong mâm trên bàn.
Cúi đầu liếc mắt nhìn bụng nhỏ của mình.
"Ai ~ "
Nàng bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Bụng nhỏ của nàng thực sự là ăn không vô nữa.
Bánh bao thịt là Tôn Nhạc Dao làm, vốn là để Huyên Huyên bưng qua cho Đào Tử và Hà Tứ Hải ăn.
Thế nhưng không nghĩ tới Đào Tử và Hà Tứ Hải đã ăn sáng rồi.
Cho nên người được lợi cuối cùng chính là bản thân nàng, còn có Uyển Uyển vừa mới đến.
"Ai ~ "
Nhìn chị Huyên Huyên và chị Uyển Uyển được ăn, Đào Tử lại thở dài một tiếng.
"Được rồi, được rồi, đừng than thở ở chỗ này nữa, đi tìm công cụ đào cát của con đi, chờ sau khi các nàng ăn xong chúng ta sẽ xuất phát."
"Được." Đào Tử đáp một tiếng rồi trượt xuống từ trên ghế.
Sau đó chạy vào phòng mà mình đặt rương đồ chơi, tìm kiếm công cụ đào cát.
Thùng nước nhỏ, xẻng nhỏ, cái cào nhỏ, khuôn đúc cua nhỏ, khuôn đúc hà mã…, mỗi thứ thu thập một chút.
"Ồ?" Bỗng nhiên nàng phát hiện dưới đáy hòm còn có một cái xẻng nhỏ tròn vo màu lam.
Đào Tử lấy ra nhìn kỹ một chút, sau đó nàng nhớ ra.
Đây là cái xẻng của em Hân Hân, vừa lúc lần này sẽ trả cho nàng, Đào Tử nghĩ.
"Ba ba, em Hân Hân cũng sẽ đi chơi cát sao?" Đào Tử chạy đến trước mặt Hà Tứ Hải rồi hỏi.
"Em Hân Hân nào?" Hà Tứ Hải nghi hoặc hỏi.
"Chính là em Hân Hân nha." Đào Tử cường điệu.
"Không hiểu con đang nói cái gì, thu dọn đồ đạc xong chưa?" Hà Tứ Hải hỏi.
"Đã thu dọn xong rồi."
Đào Tử nhấc thùng nước nhỏ của mình lên, đồ vật đều đặt ở bên trong thùng rồi.
"Nhưng mà con mặc bộ quần áo này không thể được, phải thay đổi một chút." Hà Tứ Hải đánh giá nàng một chút rồi nói.
Đào Tử liếc mắt nhìn trên người mình, rất tốt nha, nơi nào có vấn đề.
“Chúng ta đổi quần áo mát mẻ hơn một chút.”
Đào Tử: (ΩДΩ)
"Con sẽ biến thành Đào Tử đông mất." Đào Tử nói với vẻ khiếp sợ.
"Yên tâm đi, tuyệt đối sẽ không khiến con trở thành Đào Tử đông." Hà Tứ Hải cười nói.
Về phần Uyển Uyển và Huyên Huyên thì đơn giản hơn nhiều, cởi quần áo bên ngoài, chỉ mặc m Dương Y bên trong là tốt rồi.
Thực ra m Dương Y có thể ổn định nhiệt độ bốn mùa, căn bản cũng không cần mặc thêm quần áo làm gì cho dư thừa.
Nhưng mà có một câu nói, gọi là mẹ cảm thấy lạnh.
Cho nên trời lạnh rồi, vẫn là theo bản năng mà khoác lên từng lớp áo dày cho các nàng.
Nhiệt độ của Lộc thị vào tháng mười một đại khái là 24~30 độ, rất dễ chịu.
Đây cũng là lý do vì sao rất nhiều người phương Bắc mùa đông đều thích tới Lộc thị.
Đào Tử vốn đang ồn ào cởi quần áo sẽ biến thành Đào Tử đông, giờ lại vui vẻ giống như là chó con, chạy khắp ở trên bờ cát.
Lưu lại từng dấu chân nhỏ ở trên bờ cát.
"Gào gừ... A ô..." Huyên Huyên gào thét về phía biển rộng.
"Em làm gì thế?" Hà Tứ Hải có chút ngạc nhiên hỏi.
"Em đang gọi cá heo nhỏ." Huyên Huyên ngây thơ nói.
Hà Tứ Hải: "..."
"Cá heo nhỏ không phải gọi như vậy, cá heo nhỏ phải gọi ô." Uyển Uyển nói xong, rướn cổ lên học tiếng kêu cá heo, đúng là rất giống.
"Đào Tử, đừng chạy xa." Hà Tứ Hải hô.
"Được." Đào Tử nghe vậy, lại chạy trở về.
Cũng không biết là vì buổi sáng hay là vì ngày nghỉ, nói chung là trên bờ cát không có một bóng người.
Chỉ có tiếng sóng biển nhẹ nhàng và gió biển ấm áp.
Đáng tiếc ngày hôm nay Lưu Vãn Chiếu có việc ở trường học, nếu không nàng cùng đến đúng là thật tốt, Hà Tứ Hải nghĩ thầm.
Ba đứa nhóc cong mông nhỏ, không ngừng đào cát ở trên bờ cát. Các nàng đã nhiều ngày không chơi cát rồi.
Cũng không biết vì sao, trẻ nhỏ đều thích chơi cát.
"Này, các người đang làm gì đó?" Bỗng nhiên trên bờ có một đứa bé la lớn.
Hà Tứ Hải nhìn lại theo tiếng kêu, là một người phụ nữ trẻ tuổi mang theo một đứa bé.
Hà Tứ Hải có chút quen mặt đứa nhỏ, lần trước mấy người Uyển Uyển lén lút lại đây đã cùng chơi đùa với một bé gái.
"Chúng tớ đang chơi cát nha." Đào Tử đứng lên rồi la lớn.
"Em gái, em có muốn chơi cùng không?"
"Được." Bé gái đáp một tiếng, sau đó xuống đây cùng với người lớn.
Chờ các nàng đến gần, Hà Tứ Hải mới quan sát tỉ mỉ đối phương một phen.
Cô bé có mái tóc màu vàng mắt xanh, nhìn rất giống búp bê Barbie tinh xảo.
Mà người phụ nữ phía sau nàng thì để tóc ngắn, khí chất thành thục, vừa nhìn liền không phải là một người phụ nữ đơn giản.
Hà Tứ Hải đang quan sát đối phương, đối phương cũng đang quan sát hắn.
------
Dịch: MBMH Translate