Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 527 - Chương 527: Bọn Nhỏ Trên Bờ Cát.(2)

Chương 527: Bọn Nhỏ Trên Bờ Cát.(2) Chương 527: Bọn Nhỏ Trên Bờ Cát.(2)

Người phụ nữ mỉm cười gật gật đầu với Hà Tứ Hải, ánh mắt lóe lên một tia nghi hoặc.

Thế nhưng cũng không có chủ động chào hỏi với Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải cũng không để ý, sau khi mỉm cười đáp lại liền quay đầu đi.

Nhưng mà ba đứa nhóc lập tức tiến lên nghênh đón.

Đặc biệt là Uyển Uyển, nhìn thấy đối phương thì một mặt mừng rỡ: "Hi hi... em Dao Dao."

"Há, là các người sao, đã lâu rồi không thấy các người đến đây chơi nha." Dao Dao đã thấy các nàng liền chào hỏi.

"Con biết bọn họ sao?" Người phụ nữ phía sau mở miệng hỏi.

Đồng thời quan sát tỉ mỉ ba cô bé trước mắt, là ba cô bé rất đáng yêu.

Nhưng tướng mạo mỗi người lại có khác biệt, nhìn không giống như là người cùng một nhà.

"Vâng."

Dao Dao gật đầu một rồi nói: "Là bạn tốt của con và Hân Hân."

Thế giới của trẻ con rất đơn giản, chỉ cần cùng nhau chơi đùa thì đều là bạn tốt.

"Em có muốn chơi đùa cùng với mọi người không?" Uyển Uyển hỏi.

Dao Dao nghe vậy thì nhìn về phía người phụ nữ bên cạnh, hỏi: "Mẹ, con có thể chơi đùa cùng với các bạn không?"

Mẹ của Dao Dao nghe vậy thì sửng sốt một chút, sau đó cười nói: "Đương nhiên là có thể, nhưng mà, con không muốn đến công ty cùng mẹ sao?"

"Em Hân Hân không đi, con cũng không muốn đi." Dao Dao nói.

"Nhưng mà... Công ty mẹ còn có chút việc." Mẹ của Dao Dao nhíu nhíu mày rồi nói.

"Vậy mẹ đi công ty đi, để Hân Hân đến đây chơi đùa cùng con có được hay không?" Dao Dao nói.

Mẹ Dao Dao nghe vậy, cảm thấy đây là một biện pháp hay.

Hân Hân không thể ở một mình, cần có người chăm nom, đi cùng Dao Dao nàng cũng yên tâm hơn.

Thế là mẹ Dao Dao móc điện thoại di động ra.

Mà Dao Dao thì trực tiếp bắt đầu chơi với đám nhóc Đào Tử.

Trên bờ cát, tất cả đều là tiếng cười vui của các nàng.

Đúng lúc này, Hà Tứ Hải đang nhìn biển rộng bỗng hơi động, nhìn lại về phía bờ.

Liền thấy một bà lão mang theo một cô bé đi xuống từ trên bờ, phía sau còn có mấy người bảo tiêu đi theo.

Mẹ Dao Dao liếc nhìn Dao Dao đang cúi đầu chơi đùa rồi liếc mắt nhìn Hà Tứ Hải bên cạnh, xoay người tiến lên nghênh đón.

"Dao Dao, còn có các em, em tới rồi." Cô bé gọi là Hân Hân hân hoan nhảy nhót đi xuống từ trên bờ.

"Là chị, chị." Huyên Huyên đứng lên, chống nạnh nói.

"Chị là chị, chị cao hơn em nha." Hân Hân giơ cánh tay nhỏ bé tay ra dấu.

"Em nào cao hơn chị? Em nhìn xem, chúng ta đều không khác nhau là mấy." Huyên Huyên nhón mũi chân rồi đến gần đối phương.

"Chị cũng đã năm tuổi rồi?" Hân Hân đắc ý nói, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy kiêu ngạo.

"Ha ha, chị hai mươi hai tuổi, lớn hơn em thật nhiều nha." Huyên Huyên vui vẻ nói.

Hân Hân: →_→

Lần trước cũng nói như vậy, cho rằng mình không biết hai mươi hai là bao nhiêu sao?

Hân Hân duỗi bàn tay mập mạp ra.

"Một, hai... Một hai ba bốn, năm."

"Ha ha, em nhìn xem, năm lớn hơn hai nha, chị mới là chị." Hân Hân đắc ý nói.

"Là hai mươi hai, hai mươi hai..." Huyên Huyên vội la lên.

Hân Hân nghe vậy gãi đầu một cái, "Đó không phải là hai sao?"

"Ai ~" Huyên Huyên một mặt bất đắc dĩ, không biết nên giải thích thế nào.

"Ha ha, chị là chị." Thấy Huyên Huyên cúi đầu ủ rũ, Hân Hân một mặt đắc ý.

"Cái này cho chị." Lúc này Đào Tử đi tới, trả cái xẻng nhỏ mà lần trước mình cầm về cho Hân Hân.

Hân Hân xoa xoa đầu nhỏ, nghi hoặc hỏi: "Cái này là của chị sao?"

Đào Tử cũng gãi gãi đầu nhỏ, hơi nghi hoặc một chút, chẳng lẽ không đúng sao?

Ha ha, không quan tâm nữa, nói chung mọi người cùng nhau chơi đi.

"Tiểu tử, các người là du khách từ nơi khác đến sao?"

Hà Tứ Hải ngồi ở trên bờ cát, cô gái mập nhỏ đi cùng bà lão đi tới hỏi.

Bà lão nhìn qua thì lớn tuổi hơn Tôn Nhạc Dao một chút, phỏng chừng là xấp xỉ tuổi tác với Chu Ngọc Quyên, mặt mũi hiền lành, nhìn dáng vẻ thì không phải bà nội của cô gái nhỏ thì chính là bà ngoại.

"Vì sao lại nói như vậy?" Hà Tứ Hải tò mò hỏi.

"Bởi vì trước đây chưa từng thấy cậu." Bà lão cười nói.

"Coi như thế đi." Hà Tứ Hải nghe vậy thì đáp lại.

"Nhìn tuổi của cậu cũng không lớn, là anh trai của các nàng?" Bà lão nói rất nhiều, tùy ý mà trò chuyện cùng Hà Tứ Hải.

"Không phải, đó là con gái của tôi." Hà Tứ Hải chỉ Đào Tử đang chơi đùa.

Bà lão nghe vậy thì hơi kinh ngạc, sau đó cười nói: "Vậy cậu rất giống với con trai của tôi, sinh con sơm, sớm một chút cũng tốt..."

Hà Tứ Hải cũng không có chuyện gì nên tùy ý để nàng bắt chuyện.

Từ trong miệng nàng, Hà Tứ Hải biết bà lão tên là Lương Tuệ Như, trước đây là giáo viên tiểu học, con trai của nàng mở công ty trò chơi.

Từ trong giọng nói của nàng có thể cảm nhận được sự yêu thích đối với trẻ con.

Đúng lúc này, cô gái mập nhỏ kia cầm một cái cào cát nhỏ đi tới, nhìn Hà Tứ Hải với vẻ mặt tò mò.

Nhìn gương mặt nhỏ bé mũm mĩm của nàng đều sắp mềm ra nước, Hà Tứ Hải có một loại kích động muốn nắn một cái.

Nàng để tóc ngắn, kẹp một chiếc kẹp hoa năm màu nhỏ, một đôi mắt long lanh vừa sáng vừa tròn, trong suốt đến mức có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu.

"Chào cháu." Hà Tứ Hải cười rồi chào hỏi với nàng.

"Chào chú, chú là ba của Đào Tử sao?" Cô gái mập nhỏ nghiêng cổ hỏi.

"Đúng vậy, cháu tên là gì?"

"Cháu là Hân Hân, là chị của em Đào Tử." Hân Hân nói.

Hà Tứ Hải: "(⊙o⊙)..."

"Vậy... chị của Đào Tử, cháu có chuyện gì sao?" Hà Tứ Hải cười hỏi.

Bên tai truyền đến từng đợt sóng biển, một cơn gió thổi qua, thổi rối loạn tóc mái của Hân Hân.

Hân Hân vuốt mái tóc một chút, dáng vẻ kia vừa ngốc vừa đáng yêu, thực sự là một cô nhóc dễ thương.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment