Hà Tứ Hải không tự chủ mà lộ ra nụ cười.
"Em Đào Tử nói chú biết ma pháp? Là thật sao?" Đôi mắt biết nói chuyện của nàng chớp chớp rồi hỏi.
"Ừm..., cháu cho rằng có phải là thật hay không?" Hà Tứ Hải hỏi ngược lại.
Hân Hân nghe vậy nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi nói: "Hẳn là thật, ba ba cháu cũng biết ma pháp nha."
"Đó chính là thật."
Hà Tứ Hải đưa bàn tay đến trước mặt nàng, sau đó chậm rãi mở ra, bên trong lòng bàn tay của hắn là một chiếc kẹp tóc hoa năm màu.
"Ồ..."
Cô bé khẽ hé miệng, con mắt trợn trừng lên, không khỏi giật mình.
Nàng duỗi ra tay nhỏ sờ sờ trên đầu của mình, quả nhiên không thấy kẹp tóc đâu nữa.
"Thật sự là lợi hại nha." Hân Hân vui vẻ nói.
Nói xong lại bổ sung một câu, "Lợi hại giống hệt ba cháu."
Xem ra hình tượng của ba Hân Hân ở trong lòng Hân Hân nhất định là rất vĩ đại.
"Còn có thứ càng lợi hại hơn nha." Hà Tứ Hải cười nói.
Sau đó chậm rãi khép bàn tay lại, lại chớp mắt mở ra.
"Ồ?" ×2
Một tiếng là Hân Hân phát ra, một tiếng là của bà nội Hân Hân bên cạnh phát ra.
Hân Hân là kinh ngạc không biết kẹp tóc chạy đi đâu rồi, bà nội Hân Hân thì kinh ngạc tại sao kẹp tóc lại trở về trên đầu Hân Hân rồi, then chốt chính là nàng vậy mà lại không phát hiện ra chút nào.
Hân Hân nắm lấy bàn tay Hà Tứ Hải, cẩn thận nhìn nhìn, xác định không có, trong đôi mắt to tràn đầy nghi hoặc.
"Đứa nhỏ ngốc, ở trên đầu cháu kìa." Bà nội Hân Hân nhẹ nhàng xoa đầu nhỏ của nàng rồi nói.
Hân Hân dùng tay sờ sờ, lúc này mới phản ứng được.
"Oa, chị nhặt được một cái vỏ sò thật là đẹp." Đúng lúc này, bên cạnh truyền đến tiếng nói vui vẻ của Uyển Uyển.
Hân Hân lập tức không quan tâm đến Hà Tứ Hải nữa, xoay người chạy tới.
Bên trong bàn tay nhỏ của Uyển Uyển đang nằm một cái vỏ sò tròn tròn, mấu chốt là vỏ sò còn không phải màu trắng tinh, bên vách trong hiện ra ánh sáng màu tím, nhìn qua cực kỳ đẹp.
"Oa, thật là đẹp." Hân Hân nói với vẻ tràn đầy hâm mộ.
Cho dù nàng thường xuyên đến bãi cát chơi, cũng chưa từng nhặt được vỏ sò đẹp như vậy.
"Em cũng phải nhặt được một cái còn đẹp hơn so với cái này mới được." Huyên Huyên lớn tiếng nói, tự tin không gì sánh được.
"Hi hi..." Uyển Uyển cười ngây ngô, biểu thị không tin, của nàng chính là cái đẹp nhất.
Đào Tử không nói chuyện, trực tiếp cầm xẻng nhỏ, đào loạn ở bên bờ cát.
Nhìn không khác gì là chó con, đào khiến cho đất cát bay loạn.
Mấy đứa nhỏ khác cũng không muốn lạc hậu với mọi người, tất cả đều cong mông đào loạn cả lên.
Chỉ chốc lát sau, bãi cát vốn đang bằng phẳng đã bị các nàng đào cho loang loang lổ lổ, không khác gì là chó gặm cả.
"Ha ha ha..." Không bao lâu sau, bỗng nghe thấy tiếng cười 'Càn rỡ' của Đào Tử.
"Tiểu Đào Tử một đời không thua ai, chưa từng biết sợ ai."
Bàn tay nhỏ bé của nàng giơ một chiếc vỏ sò màu vàng óng lên cáo, ở dưới sự chiếu sáng của ánh mặt trời, phảng phất như là đang phát sáng.
Hân Hân một mặt ước ao, nàng trước đó cũng từng nhặt được một cái vỏ sò màu vàng, còn vì nó mà đánh nhau với các bạn nhỏ khác nữa.
Nhưng mà chiếc vỏ sò màu vàng kia tuyệt đối không đẹp từng mảnh này.
Huyên Huyên cũng nhặt được, nhưng mà lại khá là khó coi, có duy nhất một cái tốt hơn lại là một cái vỏ sò trắng toát, nhưng không có bao nhiêu đặc sắc, vỏ sò như vậy thực sự kaf quá nhiều.
Nhưng mà Huyên Huyên đã rất vui vẻ rồi, coi nó như là bảo bối.
Đúng lúc này, Hà Tứ Hải đứng lên rồi nói: "Chúng ta phải đi về ăn cơm rồi."
"Ồ, ba ba, con còn muốn chơi, con không muốn ăn cơm." Đào Tử nghe vậy giật mình nói.
"Không ăn cơm sao được, không ăn cơm thì làm sao mà cao lên được?" Hà Tứ Hải nói.
"Ăn cơm còn có thể mập mạp." Hân Hân ở bên cạnh lập tức tiếp lời.
Bà nội nàng ở bên cạnh nghe vậy thì không khỏi nở nụ cười.
Bởi vì ba của Hân Hân cũng thường xuyên nói như vậy với Hân Hân, nhưng mà nhìn dáng vẻ hiện tại của Hân Hân cũng biết, phần lớn đều là phát triển bề ngang...
"Lần sau lại đến chơi đùa với các bạn sau đi." Hà Tứ Hải nói.
Đào Tử nghe vậy thì quay đầu nhìn núi cao phía sau bờ rồi lại nhìn biển rộng trước mặt một chút, vạn phần không muốn mà thở dài.
Sau đó ngoan ngoãn nói: "Vậy cũng được."
Thấy Đào Tử đồng ý, Hà Tứ Hải nói với Uyển Uyển còn đang nhìn vỏ sò nhỏ của mình: "Uyển Uyển, chúng ta trở về thôi."
Uyển Uyển nghe vậy thì ngẩng đầu lên, cười híp mắt mà đáp một tiếng.
Nhưng không có lập tức trở về bên cạnh Hà Tứ Hải, mà là chạy đến trước mặt cô bé tên là Dao Dao kia, đưa vỏ sò trong tay cho nàng rồi nói: "Cái này cho em."
"Ồ? Tại sao vậy? Chị không thích sao?" Dao Dao hơi kinh ngạc hỏi.
"Hi hi... Chị rất thích, thế nhưng chúng ta là bạn tốt, đưa cho em đi." Uyển Uyển vui vẻ nói.
Dao Dao chỉ là một đứa trẻ, nghe vậy cũng không khách sáo nữa, cao hứng nhận lấy.
"Cảm ơn em, em gái nhỏ."
"Hi hi... Chị là chị gái nha." Uyển Uyển nói.
------
Dịch: MBMH Translate