Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 529 - Chương 529: Ba Ba Đào Tử Biết Ma Pháp.(2)

Chương 529: Ba Ba Đào Tử Biết Ma Pháp.(2) Chương 529: Ba Ba Đào Tử Biết Ma Pháp.(2)

Đào Tử thấy Uyển Uyển đưa vỏ sò cho Dao Dao, suy nghĩ một chút rồi cũng đưa vỏ sò trong tay mình cho cô gái mập nhỏ trước mặt.

"Đưa cho cậu, cậu phải cố gắng giữ gìn, lần sau chúng tớ còn đến tìm cậu chơi." Đào Tử nói.

"Được nha." Hân Hân hưng phấn nói, hai con mắt to đều đang phát sáng.

Huyên Huyên: "..."

Nàng cúi đầu nhìn vỏ sò trắng nõn trong tay mình một chút, nếu như nàng không đưa cho bạn nhỏ thì thật giống như không phải bé ngoan, nhưng mà nàng có chút không nỡ lòng bỏ.

"Được rồi, mình thích thì cứ giữ lại, không cần thiết phải đưa cho người khác. Đào Tử và Uyển Uyển đưa, đó là các nàng, em không cần thiết phải học theo các nàng." Hà Tứ Hải đi tới, sờ sờ đầu nhỏ của nàng rồi nói.

"Đó là bé ngoan sao?" Huyên Huyên nghe vậy liền hỏi.

"Đương nhiên, cho dù có tặng hay không thì đều là bé ngoan." Hà Tứ Hải nói.

"Được." Huyên Huyên nghe vậy lại nở nụ cười đặc trưng của mình.

Hai mắt híp thành một đường, lộ ra hai cái lúm đồng tiền nhỏ, vô cùng vui vẻ.

"Tạm biệt nha." Ba đứa nhóc lưu luyến không rời.

"Được, lần sau chúng ta sẽ còn chơi đùa cùng nhau." Hân Hân và Dao Dao cầm vỏ sò trong tay, nói với vẻ không muốn.

Sau đó ba bạn nhỏ và ông chú kỳ quái bỗng biến mất ở trước mặt mọi người.

"Ồ" ×3

Dao Dao và Hân Hân thì kinh ngạc vì ma pháp của ba Đào Tử đúng thật là lợi hại.

Mà bà nội Hân Hân thì lại giật mình rồi, bởi vì kẹp tóc trước đó có thể dùng thủ pháp ảo thuật để giải thích, nhưng hiện tại trước mắt bốn người sống sờ sờ lại biến mất không còn tăm hơi, dùng ảo thuật căn bản là không thể giải thích thông.

Lúc này, mấy người trên bờ cũng đều đi xuống đây.

Nhưng mà đợi đi được nửa đường, bọn họ bỗng nhiên bắt đầu nghi hoặc, tại sao mình lại xuống.

Bà nội Hân Hân quay sang hỏi một người phụ nữ đang đi xuống từ trên bờ: "Tiểu Lan, cô có thấy người trẻ tuổi và ba đứa nhỏ vừa nãy đi đâu rồi không?"

Cô gái này là một trong những bảo tiêu phụ trách an toàn của Hân Hân, tên là Hứa Cốc Lan, nghe vậy hơi nghi hoặc một chút rồi nói: "Dì à, dì đang nói cái gì thế, không phải chỉ có Hân Hân và Dao Dao chơi ở đây thôi sao?"

"Các người đều không nhìn thấy?" Bà nội Hân Hân quay sang hỏi mấy người bảo tiêu khác.

Mấy người bảo tiêu khác đều là một mặt mờ mịt.

Bà nội của Hân Hân: "..."

Suy nghĩ một chút liền cầm điện thoại lên gọi cho mẹ của Dao Dao.

Sau đó xác nhận chính mình cũng không phải là hồ đồ.

Vậy thì đúng là kỳ quái.

"Ma pháp của ba Đào Tử đúng là siêu lợi hại." Lúc này, nàng bỗng nghe Hân Hân ở bên cạnh hưng phấn nói.

Lẽ nào thật sự có ma pháp?

"Hừm, được, tôi biết rồi, tôi thử một chút xem sao." Hà Tứ Hải nói xong thì cúp điện thoại.

Sau đó nhìn về phía Long Thi Vũ đang ngồi xổm trêu Tiểu Bạch ở phía sau, nói: "Em thật sự không nhớ ra được một chút gì sao?"

Long Thi Vũ nghe vậy thì ngẩng đầu lên, lắc lắc.

Vụ án của Long Thi Vũ rơi vào giằng co, không có một chút tiến triển nào.

Chủ yếu là bởi vì thời gian quá dài rồi, không chỉ người thay đổi, thậm chí bởi vì mấy năm qua Hợp Châu khai phá, ngay cả kiến trúc xung quanh cũng thay đổi.

Năm đó sau khi Long Thi Vũ mất tích, quả thực đã từng báo cảnh sát. Cảnh sát đã điều tra quản chế, nhưng cũng chỉ là nhìn thấy Long Thi Vũ ra khỏi cửa, sau đó cũng không còn manh mối nào cả, cho nên mới sống chết mặc bay.

“Em không trở về nhà sao?" Hà Tứ Hải cất điện thoại di động rồi hỏi.

"Chờ em Huyên Huyên tan học ro òi cùng nhau chơi đùa." Long Thi Vũ nói.

Mấy ngày nay, Long Thi Vũ hễ có thời gian rảnh là liền chạy đến chỗ của Hà Tứ Hải.

Một mặt là bởi vì Hà Tứ Hải có thể nhìn thấy nàng, nói chuyện với nàng, ở một phương diện khác chính là Huyên Huyên và Uyển Uyển.

Nếu là quá khứ, nàng tuyệt đối chẳng thèm chơi với đám trẻ con này, nàng chính là chị gái lớn đó.

Thế nhưng hiện tại đừng nói là bạn cùng lứa tuổi rồi, dù là người già như Cốc Vũ Hành thì nàng đều có thể nói chuyện với người ta cả nửa ngày.

Cho nên Huyên Huyên và Uyển Uyển có thể nhìn thấy nàng, đồng thời có thể chơi cùng với nàng đã trở thành bạn tốt của nàng.

"Uyển Uyển ngày hôm nay không có đến, phỏng chừng ba mẹ dẫn nàng đi ra ngoài rồi." Hà Tứ Hải nói.

Vốn dĩ mỗi lần nàng lại đây, tuy rằng Huyên Huyên không ở, thế nhưng Uyển Uyển trên căn bản đều ở đây, có rất ít tình huống không ở, nhưng hôm nay Uyển Uyển vẫn luôn không có tới. Nàng chỉ có thể tẻ nhạt mà chơi đùa với mèo.

Lúc đang nói chuyện, bỗng truyền đến tiếng gõ cửa.

"Hà tiên sinh, ngài có ở nhà không?" Bên ngoài truyền đến giọng nói của Lâm Kiến Xuân.

Hà Tứ Hải vẫn chưa trả lời, ngoài cửa đã vang lên giọng nói của Uyển Uyển: "Hi hi... Ông chủ ở nhà."

"Đến rồi."

Hà Tứ Hải đi tới mở cửa, liền thấy hai vợ chồng Lâm Kiến Xuân và Chu Ngọc Quyên đang dắt Uyển Uyển đứng ở ngoài cửa.

Trong tay của Lâm Kiến Xuân còn mang theo một cái túi.

"Hi hi... Ông chủ." Nhìn thấy Hà Tứ Hải, Uyển Uyển đầu tiên là vẫy vẫy tay nhỏ với hắn.

"Ồ, sao các người lại đến đây?" Hà Tứ Hải hơi kinh ngạc hỏi.

Sau đó xoay người để bọn họ đi vào.

Bởi vì bình thường đều là một mình Uyển Uyển đến đây.

"Có chút việc muốn nhờ Hà tiên sinh." Lâm Kiến Xuân nói.

Hà Tứ Hải nghe vậy thì nhíu nhíu mày, hỏi: "Chuyện gì?"

Lâm Kiến Xuân nghe vậy không có trả lời ngay, mà là cúi đầu nhìn về phía Uyển Uyển đang tò mò nhìn bọn họ.

"Uyển Uyển, em đi chơi với chị Long đi." Hà Tứ Hải chi về phía Long Thi Vũ.

"Được nha." Uyển Uyển nghe vậy trực tiếp chạy tới.

Lâm Kiến Xuân và Chu Ngọc Quyên nghe vậy thì liếc mắt nhìn qua, không thấy người gọi là "Chị Long" đâu cả, hai người đều có chút không dễ chịu.

Nhưng trong lòng thầm cười nhạo, đây không phải chuyện rất bình thường sao?

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment