Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 530 - Chương 530: Giao Phó.

Chương 530: Giao Phó. Chương 530: Giao Phó.

"Chúng tôi có chút việc muốn ra ngoài một chuyến, mang theo Uyển Uyển lại không tiện, đưa cho người khác lại không yên lòng, cho nên muốn làm phiền Hà tiên sinh chăm sóc mấy ngày." Lâm Kiến Xuân nói.

"Chăm sóc nàng đương nhiên là không có vấn đề, nhưng mà có thể hỏi một chút là có chuyện gì được không?"

Hà Tứ Hải hỏi như vậy, là bởi vì nếu là chuyện bình thường thì bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ Uyển Uyển lại, hận không thể một ngày 24h đều mang theo bên người.

"Tìm được thi thể của Uyển Uyển rồi, nhưng mà... Có hơi phiền toái." Giọng nói của Lâm Kiến Xuân rất trầm thấp, cơ thể hơi run.

Chu Ngọc Quyên bên cạnh cúi đầu nhẹ lau nước mắt nơi khóe mắt.

Hà Tứ Hải lý giải gật gật đầu, Uyển Uyển lúc trước là bị hai anh em Lưu Văn và Lưu Võ chôn chìm vào trong xi măng công trường, hiện mà muốn lấy ra cũng là một chuyện không dễ dàng.

Đây cũng là Lâm Kiến Xuân có tài lực như vậy, nếu mà là người bình thường thì đúng là không nhất định có thể làm được, đào nền đất lên, tương đương với đẩy ngã một tòa nhà, nhưng không phải là người nào cũng có thể làm được.

"Được, các người yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc tốt cho Uyển Uyển." Hà Tứ Hải nghe vậy thì gật gật đầu.

Về phần kết cục của Lưu Văn và Lưu Võ, Hà Tứ Hải không có hỏi, cũng không muốn hỏi, làm cha của Uyển Uyển, Lâm Kiến Xuân sẽ cho bọn họ nhận báo ứng mà mình nên nhận.

"Cảm ơn Hà tiên sinh, đây là quần áo đổi giặt của Uyển Uyển, mang thêm phiền phức cho ngài rồi." Lâm Kiến Xuân nghe vậy, vội vàng ổn định tâm tình, đưa cái túi trong tay cho Hà Tứ Hải.

"Được." Hà Tứ Hải đưa tay nhận lấy.

"Vốn là tôi có thể ở lại chăm sóc Uyển Uyển, thế nhưng... Thế nhưng tôi muốn đi cùng ba nó, cùng đón hài cốt của nó trở về, năm đó..." Chu Ngọc Quyên ở bên cạnh nhỏ giọng nói.

Hà Tứ Hải khoát tay áo một cái, ngăn không cho nàng tiếp tục nói.

"Các người cứ bận việc của mình đi, ban ngày tôi sẽ trông nàng, buổi tối Vãn Chiếu sẽ tới chăm sóc." Hà Tứ Hải nói.

"Cảm ơn, chờ chúng tôi trở về, tôi sẽ tới cửa cảm ơn gia đình giáo sư Lưu." Lâm Kiến Xuân cảm kích nói.

Hà Tứ Hải nghe vậy thì gật gật đầu.

Đừng nói là Uyển Uyển, dù là Đào Tử, cũng thường xuyên được Tôn Nhạc Dao và Lưu Vãn Chiếu chăm sóc.

"Uyển Uyển, ba và mẹ đi nha, con ở đây phải cố gắng nghe lời ông chủ." Lâm Kiến Xuân đối ngồi xổm xuống rồi nói với Uyển Uyển đang vuốt mèo ở trong phòng khách.

Uyển Uyển nghe vậy thì ngẩng đầu lên, đôi mắt to nhìn bọn họ chằm chằm.

Trong lòng của Lâm Kiến Xuân và Chu Ngọc Quyên có chút thấp thỏm, việc này đã nói xong ở nhà rồi, nhưng đến lúc này, bọn họ lại sợ Uyển Uyển không nỡ, không đồng ý.

Nhưng vào lúc này, Uyển Uyển nhẹ nhàng gật gật đầu, sau đó nhỏ giọng nói: "Vậy các người phải nhanh trở về một chút đó, con chờ các người nha."

Nhìn dáng vẻ nhỏ bé của nàng, Chu Ngọc Quyên cảm thấy cay mũi, bước lớn đi tới, giang hai cánh tay rồi ôm nàng vào trong ngực, sau đó hôn một hồi ở trên gò má nàng, nói: "Mẹ bảo đảm, sau khi xong xuôi mọi chuyện sẽ nhanh chóng trở lại, chúng ta... Ngoéo tay."

Chu Ngọc Quyên duỗi ngón tay út ra.

"Hi hi... được nha." Uyển Uyển cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười vui vẻ.

Lâm Kiến Xuân và Chu Ngọc Quyên đi rồi, trên mặt Uyển Uyển lập tức không còn nụ cười, lộ ra dáng vẻ oan ức, cảm giác như sắp muốn khóc.

"Được rồi, yên tâm đi, không quản ba mẹ của em đi nơi nào, anh đều có thể tìm được bọn họ, buổi tối mấy ngày nay, em ngủ chung với Đào Tử đi." Hà Tứ Hải đi tới, sờ sờ đầu nhỏ của nàng rồi nói.

Uyển Uyển nghe vậy thì ánh mắt liền sáng lên, cũng không cảm thấy oan ức nữa. Nàng tin tưởng ông chủ, hơn nữa buổi tối còn có thể ngủ cùng bạn tốt, đối với nàng mà nói thì đây là một tin tức vô cùng tốt.

"Đi thôi, anh mang hai người các em ra ngoài đi dạo." Hà Tứ Hải đặt cái túi trong tay ở trên ghế sô pha, sau đó nói với Uyển Uyển và Long Thi Vũ.

"Đi đâu vậy?" Long Thi Vũ đứng lên tò mò hỏi.

"Đi đến nhà em, sau đó chúng ta sẽ đi theo con đường mà em đi tìm ba mình trước đây một lần." Hà Tứ Hải nói.

Quỷ chết rồi, ký ức lúc trước lại vô cùng sâu sắc, cho dù thời gian đã qua rất lâu, nhưng đối với Long Thi Vũ mà nói thì lại không khác hôm qua là bao.

"Được rồi." Long Thi Vũ không hài lòng lắm, thế nhưng cũng không phản đối.

Không hài lòng là bởi vì con đường này nàng không biết đã đi qua bao nhiêu lần rồi, thực sự không còn thú vui gì.

Nhưng mà chờ đến khi Long Thi Vũ quay lại tiểu khu, đi trên con đường này, Long Thi Vũ lại rất hài lòng.

Bởi vì Hà Tứ Hải đốt đèn Dẫn Hồn, nàng đã biến thành "Người".

Lấy thân phận người đi trên đường này, cảm giác chính là hoàn toàn khác nhau.

Nhận được điện thoại của Hà Tứ Hải, hai vợ chồng Long Học Minh đã chờ ở cửa tiểu khu từ sớm, vội vàng lấy quần áo rồi mặc vào cho Long Thi Vũ. Thời tiết quá lạnh rồi.

Làm người cũng chưa chắc là tốt.

Làm quỷ lại không có buồn phiền như vậy.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment