Con chó vốn dĩ còn không dám tiến lên thấy nàng chạy thì ngay lập tức trở nên kiêu ngạo, tiếng chó sủa inh ỏi càng lớn, đồng thời trực tiếp đuổi theo.
"Gâu gâu gâu..."
"Ô ô... Mày không nên đuổi theo tao nha, con chó xấu xa này." Vẻ mặt của Long Thi Vũ như đưa đám, dùng sức chạy về phía trước.
Nhưng mà con chó làm sao chỉ vì một câu nói mà không đuổi nàng theo nàng nữa.
"Cứu mạng nha, có chó xấu..." Long Thi Vũ vừa chạy vừa khóc.
Đồng thời còn nhìn xung quanh, nghĩ muốn tìm người giúp đỡ, nhưng mà lại không có một người nào, hình như ở tầng ba phía xa xa có người đang hút thuốc, thế nhưng quá xa nên không thấy rõ.
Thật giống như nghe thấy tiếng kêu của nàng, nhưng mà cách quá xa rồi, chờ đối phương tới cứu mình thì sợ là đã bị chó cắn từ lâu rồi.
Đúng lúc này, một ông lão đại khái là nghe thấy tiếng, đi ra từ bên trong ngõ.
Sau đó quát lớn về phía con chó: "Cút về."
Con chó vốn đang đuổi theo Long Thi Vũ với vẻ mặt hung ác, lập tức nghẹn ngào một tiếng rồi cong đuôi chạy.
"Là lão gia tử Dương Tư Tiến." Long Học Minh nói.
Năm đó bọn họ cũng đã tìm tới lão gia tử, lời nói cũng không khác với Long Thi Vũ là bao.
Sau khi Long Thi Vũ nói cảm ơn với Dương Tư Tiến liền tiếp tục đi về phía trước.
Dương Tư Tiến cũng không nghĩ nhiều, hơn nữa lúc đó hắn cũng có việc.
Cũng không ngờ rằng hắn chính là người cuối cùng nhìn thấy cô bé, từ đó Long Thi Vũ hoàn toàn biến mất vô ảnh vô tung.
Hà Tứ Hải ở bên cạnh nghe vậy thì suy tư một hồi, sau đó hỏi: "Cháu nói nhìn thấy trên tầng có người nhìn cháu, biết người đó trông như nào không?"
Long Thi Vũ lắc lắc đầu, "Quá xa, không thấy rõ."
"Vậy cháu còn nhớ căn nhà nào không?" Hà Tứ Hải hỏi tiếp.
Hai vợ chồng Long Học Minh lúc này cũng có chút phản ứng lại.
Tuy rằng hoài nghi người khác lung tung là không đúng, nhưng bọn họ cũng không muốn từ bỏ bất kỳ một manh mối nào.
Long Thi Vũ nghe vậy thì nhìn xung quanh một phen, cuối cùng chỉ về phía một ngôi nhà phía xa xa.
"Hắn đứng ở nơi đó." Long Thi Vũ nói.
Hà Tứ Hải lấy điện thoại di động ra chụp một tấm hình.
Sau đó lại đi về phía trước.
Đi ra khỏi tiểu khu liên xưởng, chính là đường Đại Mã, dọc theo đường Đại Mã về phía trước là có thể đến cửa chính Nông Đại, nhưng mà cần đi một vòng.
Mà Long Thi Vũ chỉ vào đường cái đối diện rồi nói: "Em đã đi theo hướng nơi đó, hiện tại không qua được rồi."
Đối diện là một tiểu khu mới xây, phía trước là siêu thị, phía sau là nhà ở, đi xuyên qua tiểu khu quả thực là có thể đến Nông Đại, thế nhưng phía sau có một bức tường vây rất cả.
"Khi đó nơi này còn đang thi công." Long Thi Vũ nói.
"Chiều hôm đó trên công trường không có người nào, em chui vào từ cửa sắt nhỏ, bên trong lung ta lung tung, em đi dọc theo tường vây về phía trước, sau đó sau đầu bị người ta gõ một cái, nên cái gì cũng không biết nữa..." Long Thi Vũ nói.
Mọi người nghe vậy thì đều im lặng.
Mục đích của hung thủ là cái gì, vì sao lại dùng phương thức giết người tàn ác như vậy, tất cả đều không biết được.
"Lẽ nào là nhân viên thi công trên công trường sao?" Long Học Minh lẩm bẩm.
Nhưng mà khó vẫn của vụ án này đúng là tương đối lớn.
"Tôi không cảm thấy vậy, có thể chôn người ở trong rừng cây trường học mà còn không bị người khác hoài nghi, chắc không phải là chuyện mà công nhân thi công trên công trường có thể làm được..."
Một manh mối mơ hồ đang xâu chuỗi ở trong đầu Hà Tứ Hải.
Con đường sau đó, hầu như không có ý nghĩa gì nữa rồi.
Long Thi Vũ cũng không nhớ ra được thứ gì mới.
Thế là Hà Tứ Hải chuẩn bị đi trở về.
"Em muốn trở về cùng với anh không?" Hà Tứ Hải quay sang hỏi Long Thi Vũ.
Long Thi Vũ nghe vậy quay đầu nhìn về phía Long Học Minh bên cạnh.
Lý Mẫn Tuệ nhìn ở trong mắt, vẻ mặt không khỏi có chút âm u.
"Vậy được rồi, tạm thời cho em mượn đèn Dẫn Hồn, buổi tối anh sẽ thu hồi lại." Hà Tứ Hải nói.
"Cảm ơn tiếp dẫn đại nhân." Long Thi Vũ vui vẻ cúi đầu một cái với Hà Tứ Hải.
"Cảm ơn." Hai vợ chồng Long Học Minh cũng vội vàng nói.
Hà Tứ Hải khom lưng ôm lấy Uyển Uyển, "Đi thôi, chúng ta cũng trở về nhà."
Sau đó xoay người rời đi.
Nhìn bọn họ rời đi, Long Học Minh thu hồi ánh mắt, đem bàn tay dắt Long Thi Vũ rồi nói: "Chúng ta về nhà thôi."
"Vâng," Long Thi Vũ mỉm cười gật gật đầu, sau đó đặt bàn tay của mình vào trong lòng bàn tay của Long Học Minh.
Cảm xúc mềm mại mà nhẵn nhụi quen thuộc lại làm cho Long Học Minh tràn đầy chua xót.
Lý Mẫn Tuệ đưa tay cũng muốn dắt con gái, lại phát hiện tay còn lại của nàng đang cầm đèn Dẫn Hồn, vẻ mặt không khỏi có chút âm u.
Nhưng rất nhanh lại bị đèn Dẫn Hồn hấp dẫn rồi, có nó, con gái liền có thể biến thành người, biến thành người...
Long Học Minh dắt con gái, một lần nữa đi qua hẻm nhỏ, đi ngang qua giáo đường.
Brett và Karina đã rời đi, chỉ còn dư lại mục sư đang đứng ở cửa, cũng không biết là đang suy nghĩ gì.
Nhìn thấy mấy người Long Học Minh, mục sư lập tức lộ vẻ mỉm cười: "Chào ngài, Long tiên sinh."
Sau đó ánh mắt hơi hơi nhìn lướt qua Long Thi Vũ cầm đèn Dẫn Hồn, nhưng rất nhanh lại dời đi rồi.
"Xin chào." Long Học Minh mỉm cười đáp lại, sau đó liền kéo Long Thi Vũ vội vã rời đi.
Mãi đến tận khi bọn họ biến mất ở trong tầm mắt, mục sư mới quay lại giáo đường.
...
"Tự em chơi trước một hồi, anh gọi điện thoại "
Về đến nhà, Hà Tứ Hải nói với Uyển Uyển.
Nhưng mà hắn đầu tiên là rút một tờ giấy, lau miệng cho nàng đã, ăn bánh xong một miệng đều là dầu, trên lông mày còn dính cả hạt vừng.
"Hi hi..."
Uyển Uyển chỉ biết há miệng cười, sau đó ngoan ngoãn đi tìm tiểu Bạch chơi đùa.
Nhìn Uyển Uyển ngồi xổm ở sân thượng xoa mèo, Hà Tứ Hải cầm điện thoại di động lên, gọi cho Đinh Mẫn.
"... Đúng, đại thể là như vậy, hi vọng là có tác dụng."
"Đây cũng là một phương hướng, tôi sẽ lập tức sắp xếp người đến điều tra." Đinh Mẫn nói ở trong điện thoại.
Thân phận hiện tại ở bên trong cục của nàng khá là đặc thù, không còn chỉ đơn thuần là phân tích tình báo nữa, mỗi lần có chuyện gì đều phải nhờ người khác hỗ trợ, hiện tại có thẻ điều động tài nguyên bên trong cục bất cứ lúc nào.
Đinh Mẫn là một cô gái làm việc rất gọn gàng nhanh chóng, sau khi nhận được tin tức từ Hà Tứ Hải thì trực tiếp cúp điện thoại rồi sắp xếp người đi làm.
Hà Tứ Hải cất điện thoại, quay đầu nhìn về phía Uyển Uyển ngoài ban công.
Đúng dịp thấy nàng ôm tiểu Bạch ra từ trong tổ của nó.
Nhưng mà tiểu Bạch không quá đồng ý, giãy giụa muốn bò trở lại.
Nhưng mà rất nhanh lại bị Uyển Uyển ôm trở về.
Lặp đi lặp lại như vậy.
Sau đó phát hiện Hà Tứ Hải đang nhìn nàng, cô nhóc cảm thấy có chút lúng túng.
Uyển Uyển: (???)
------
Dịch: MBMH Translate