Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 533 - Chương 533: Vì Muốn Tốt Cho Con,

Chương 533: Vì Muốn Tốt Cho Con, Chương 533: Vì Muốn Tốt Cho Con,

"Được rồi, đừng tiếp tục dằn vặt tiểu Bạch nữa, anh bật phim hoạt hình cho em xem." Hà Tứ Hải có chút buồn cười nói.

"Được." Uyển Uyển nghe vậy thì rất là cao hứng.

Vội vàng buông tiểu Bạch trên tay ra.

Tiểu Bạch bất mãn mà kêu mấy tiếng meo meo, sau đó quay về trong tổ của nó.

...

"Tiểu Vũ, buổi trưa sẽ bảo mẹ làm món cá sốt chua ngọt mà con thích ăn nhất." Long Học Minh dắt con trở về trong phòng rồi nói.

Long Thi Vũ nghe vậy thì nhìn về phía Lý Mẫn Tuệ theo ở phía sau.

Lý Mẫn Tuệ vội vàng nói: "Mẹ hiện tại sẽ đi mua cá, rất nhanh thôi."

"Cảm ơn mẹ.” Long Thi Vũ nhỏ giọng nói.

Lý Mẫn Tuệ nghe vậy thì trong lòng không khỏi cảm thấy chua xót, mạnh mẽ nặn ra một nụ cười rồi nói: "Nha đầu ngốc, còn nói cảm ơn với mẹ gì chứ?"

Long Thi Vũ nghe vậy không hề trả lời nàng, tránh thoát khỏi tay Long Học Minh, chạy về căn phòng của nàng trước đó.

Đẩy cửa ra, bên trong ngoại trừ giường trống rỗng ra thì những thứ đồ khác đều được giữ nguyên dáng vẻ khi nàng còn sống.

"Mẹ con mỗi một tuần lễ đều sẽ quét dọn giúp con, ba mẹ đều không động vào đồ vật của con." Long Học Minh đi tới từ phía sau, hai tay nhẹ nhàng đặt ở trên vai của nàng rồi nói.

"Cảm ơn ba ba."

Long Thi Vũ ngước cổ nhìn về phía hắn, lộ ra một nụ cười vui vẻ.

Sau đó xoay người chạy vào trong phòng, ngồi xuống ở trước bàn đọc sách.

Trên bàn là sách vở mà nàng bày ra trước khi đi, nhưng mà được sắp xếp chỉnh tề rồi đặt ở trên giá sách.

Một chiếc đèn hình con thỏ đặt ở trên bàn, tai thỏ vốn là màu trắng nay đóa ố vàng, nhìn qua khá là khó coi. Long Thi Vũ đưa tay lau lau một hồi, nhưng mà cũng không có tác dụng, bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

Nàng rất yêu thích chiếc đèn này, đây là quà sinh nhật mà cậu tặng cho nàng.

Trên bàn còn đặt một khung ảnh, không phải là của nàng và ba mẹ, mà là chụp nàng và một cô bé.

Hai người kề vai sát cánh, cười vô cùng vui vẻ.

Nàng là người bạn tốt nhất của Long Thi Vũ, Lý Tử Di. Hai người đã chơi đùa từ nhỏ đến lớn.

Sau khi Long Thi Vũ chết, nàng có đi tìm mấy lần. Nhưng mà Lý Tử Di không nhìn thấy nàng, cũng không nghe thấy nàng nói chuyện, dần dần nàng cũng không đi tìm nàng nữa rồi...

Nhìn con gái nhìn chằm chằm bức ảnh mà ngây người, trong lòng Long Học Minh không khỏi thở dài một tiếng rồi đi vào.

"Còn nhớ Lý Tử Di không?" Long Học Minh lấy tay nhẹ nhàng đặt ở trên đầu nàng.

Long Thi Vũ ngẩng đầu nhìn ba ba, nhẹ nhàng gật gật đầu.

"Năm ngoái Lý Tử Di thi đậu vào học viện vũ đạo Hạ Kinh." Long Học Minh nhẹ giọng nói.

Long Thi Vũ lộ ra một nụ cười vui vẻ, lớn tiếng nói: "Thực sự là quá tốt rồi, Lý Tử Di thích nhất chính là khiêu vũ."

Sau đó cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Con rất thích vẽ tranh."

Giọng nói rất bình thản, không có oan ức, chỉ có vẻ mất mát lờ mờ.

Bởi vì chính nàng cũng biết, cho dù nàng còn sống sót thì chắc chắc cũng sẽ không được thi vào trường vẽ, bởi vì mẹ không thích, cảm thấy lãng phí thời gian, làm lỡ học tập.

Long Học Minh nhẹ nhàng ôm nàng vào trong lòng ngực từ phía sau, lòng như đao cắt.

Lý Mẫn Tuệ đứng ở cửa phòng thấp giọng nức nở.

Khi con gái còn sống, nàng quản này quản kia, từ mặc quần áo ăn cơm, đến học tập chơi đùa, nàng đều luôn lo lắng.

Nàng cảm thấy mình không sai, bởi vì tất cả những thứ này đều là vì tốt cho con, giúp con gái trở thành một người ưu tú hơn.

Nhưng sau khi con gái mất tích, nàng đã hoàn toàn hối hận rồi, chỉ cần con gái có thể trở lại bên cạnh nàng thì nó muốn làm cái gì cũng được.

Hiện tại con gái đã trở về rồi nhưng tất cả đều đã muộn...

"Ba ba, ba có thể vẽ cùng con không?" Long Thi Vũ bị Long Học Minh ôm vào trong lòng đột nhiên nói.

"Có thể, ba ba vẽ cùng con." Long Học Minh vội vàng nói.

Thiên phú hội họa của Long Thi Vũ có thể nói là di truyền từ Long Học Minh. Mặc dù Long Học Minh là giáo sư nông học, xưa nay cũng chưa từng học vẽ bài bản, thế nhưng tranh vẽ lại vô cùng đẹp, lúc còn trẻ, còn thường vẽ tranh minh họa cho thực vật trên sách giáo khoa.

Long Thi Vũ thừa hưởng thiên phú hội họa từ hắn từ nhỏ đã yêu thích vẽ vời, mỗi lần xem qua phim hoạt hình, nàng luôn thích vẽ lại nhân vật trong bộ phim.

Thế nhưng Lý Mẫn Tuệ cảm thấy nếu đặt quá nhiều tinh lực ở mặt hội họa thì sẽ làm lỡ học tập.

Tuy rằng không cưỡng ép ngăn cản nàng vẽ vời, nhưng cũng không ủng hộ nàng, mỗi lần nàng vẽ vời thì đều bảo nàng đi đọc sách học tập. Thời gian lâu dài, nàng phảng phất như mất đi hứng thú với vẽ vời.

Nhưng trên thực tế cũng không có, chỉ có điều là không thích vẽ với ở ngay trước mặt nàng mà thôi.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment