Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 534 - Chương 534: Cuộc Sống Vui Vẻ Hàng Ngày.

Chương 534: Cuộc Sống Vui Vẻ Hàng Ngày. Chương 534: Cuộc Sống Vui Vẻ Hàng Ngày.

"Hi hi... Đào Tử... Huyên Huyên..."

Uyển Uyển nhìn thấy Đào Tử và Huyên Huyên đi ra từ trong nhà trẻ thì cao hứng nhảy nhót tại chỗ

Ba đứa nhóc vui vẻ ôm lấy nhau.

Lúc tan học, Hà Tứ Hải mang theo Uyển Uyển đi tới nhà trẻ đón các nàng tan học.

"Nàng là ai vậy?" Thẩm Di Nhiên ở bên vừa đi tới thấy vậy liền hỏi.

Nàng hơi có chút tức giận, có một loại cảm giác bạn tốt bị cướp đi.

Uyển Uyển là một đứa trẻ rất nhạy cảm, ngay lập tức đã phát hiện ra Thẩm Di Nhiên không thích mình. Thân thể không ngừng lùi về sau, đụng tới Hà Tứ Hải đứng ở phía sau, lúc này mới cảm thấy an tâm hơn một chút.

"Đây là chị Uyển Uyển." Huyên Huyên giới thiệu cho nàng.

"Chị Uyển Uyển rất lợi hại nha." Đào Tử ở bên cạnh cũng lên tiếng.

"Em là Thẩm Di Nhiên, chị có muốn làm bạn với em không?" Thẩm Di Nhiên xoa eo rồi nói với Uyển Uyển.

"Hả?" Uyển Uyển có chút giật mình.

Nàng vẫn là lần đầu gặp phải bạn nhỏ như vậy, vừa gặp đã muốn làm bạn với nàng.

Nàng có chút không biết làm sao, ngẩng đầu nhìn về phía Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải lấy tay nhẹ nhàng đặt ở trên đầu nhỏ của nàng.

Bàn tay của Hà Tứ Hải phảng phất như cho nàng dũng khí, Uyển Uyển lấy hết dũng khí gật gật đầu, sau đó nhỏ giọng nói một tiếng được.

"Chị đồng ý rồi, vậy chúng ta chính là bạn tốt rồi. Các cậu đều là bạn tốt của tớ, ha ha." Thẩm Di Nhiên vui vẻ cười to lên.

"Nhiên Nhiên, đi thôi, chúng ta phải về nhà rồi." Đúng lúc này, bà ngoại của Thẩm Di Nhiên đi tới.

"Ồ, con còn muốn chơi một hồi với các bạn Đào Tử." Thẩm Di Nhiên nói với vẻ không muốn.

"Vậy các con chuẩn bị đi chỗ nào chơi? Bãi cát khẳng định là không thể rồi, trời lạnh như thế, đi công viên sao? Công viên hiện tại cũng không có cái gì cả." Bà ngoại của Thẩm Di Nhiên nói.

Thẩm Di Nhiên nghe vậy gãi gãi đầu, thật giống như là không có chỗ nào tốt để đi.

"Đi thôi, chúng ta cũng trở về nhà." Hà Tứ Hải nói.

"Ai ~" Thẩm Di Nhiên bất đắc dĩ thở dài.

"Đào Tử, Huyên Huyên, tạm biệt." Thẩm Di Nhiên vẫy vẫy tay nhỏ.

Sau đó nhớ tới, cũng nói với Uyển Uyển: "Bạn tốt mới quen, tạm biệt nha."

"Hi hi... Tạm biệt." Uyển Uyển vội vàng vẫy vẫy tay.

Cảm giác mình ngày hôm nay thật may mắn, đơn giản như vậy đã quen được một bạn mới, cho nên nàng có vẻ vô cùng hài lòng.

Nhìn Thẩm Di Nhiên và bà ngoại của nàng rời đi, Hà Tứ Hải cũng bảo ba đứa nhỏ nhanh về nhà.

Đào Tử và Huyên Huyên xác thực còn muốn chơi ở bên ngoài một hồi mới trở về. Nhưng mà giống như bà ngoại của Thẩm Di Nhiên nói, bên ngoài không có chỗ nào chơi vui cả, chỉ có thể bất đắc dĩ theo Hà Tứ Hải về nhà.

Đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, Đào Tử khịt khịt mũi, sau đó nhìn vào bên trong.

Sau đó liếc mắt nhìn Tứ Hải bên cạnh một cái.

"Ba ba, ba có ngửi được mùi gì hay không?" Đào Tử hỏi.

Hà Tứ Hải còn chưa nói, Uyển Uyển đã cười hi hi cướp lời rồi.

"Là đồ ăn ngon."

Đào Tử: →_→

Đây là một đứa nhỏ không thông minh, nàng đương nhiên biết là đồ ăn ngon.

"Hì hì, em muốn ăn." Huyên Huyên trực tiếp mở miệng nói, hoàn toàn không vòng vèo.

"Được rồi, thực sự là phục ba đứa nhóc các em luôn." Hà Tứ Hải dẫn ba đứa nhóc đi vào bên trong cửa hàng tiện lợi.

Mùi mà các nàng vừa ngửi được là mùi xúc xích nướng của cửa hàng tiện lợi.

Người bên trong cửa hàng tiện lợi tương đối nhiều, đều là phụ huynh mang theo con em tan học ghé vào.

Hà Tứ Hải mua cho các nàng một người một cái, lúc này bọn nhỏ mới hài lòng đi về cùng Hà Tứ Hải.

Ở trên đường trở về, Hà Tứ Hải nói với Đào Tử: "Mấy ngày nay ba mẹ của Uyển Uyển có việc, cho nên nàng sẽ ở lại nhà của chúng ta mấy ngày."

"Ồ ~ nha ~" Đào Tử thuận miệng đáp lại, trên thực tế căn bản không nghe thấy Hà Tứ Hải nói cái gì, sự chú ý của nàng đều nằm ở phía trên xúc xích nướng.

Xúc xích nướng không phải tinh bột, mà là xích xích thuần thịt, béo ngậy vừa phải, dùng lưỡi dao cắt vài đường, vô cùng thơm.

"Cho nên đêm nay Uyển Uyển sẽ ngủ cùng với con." Hà Tứ Hải lại nói.

"Ồ?" Đào Tử nghe vậy thì giật mình ngẩng đầu lên.

"Ngủ chung với con?" Đào Tử kinh ngạc hỏi.

"Đúng vậy, con không thích sao?" Hà Tứ Hải hỏi.

"Yêu thích, yêu thích..." Đào Tử gật đầu liên tục, vẻ mặt hưng phấn.

Huyên Huyên: →_→

Hà Tứ Hải đưa ba đứa nhóc về nhà, cũng không để ý tới các nàng nữa, để cho các nàng tự mình chơi, mình thì đi vào nhà bếp nấu cơm tối...

...

Lưu Vãn Chiếu trở về từ trường học, vừa vào cửa đã gặp Lưu Trung Mưu cầm một quyển sách ngồi ở trên ghế sô pha, ngoại trừ trong phòng bếp truyền đến tiếng nấu cơm nhẹ nhàng thì trong nhà có vẻ cực kỳ yên tĩnh.

Lưu Vãn Chiếu thuận miệng hỏi: "Huyên Huyên đâu?"

Bởi vì nếu Huyên Huyên ở nhà, chắc chắn sẽ không yên tĩnh như thế.

Lưu Trung Mưu để quyển sách trên tay xuống, nhìn nàng một cái rồi nói: "Tan làm rồi sao? Huyên Huyên đi sang bên nhà Tứ Hải rồi."

"Há, chơi cùng Đào Tử một ngày còn không chơi đủ sao." Lưu Vãn Chiếu cười nói.

Lúc này Tôn Nhạc Dao đi ra từ phòng bếp rồi nói: "Con trở về vừa lúc, đi qua đối diện gọi Huyên Huyên về ăn cơm, nếu như mà mấy người Tứ Hải còn chưa ăn thì bảo bọn họ qua đây ăn cùng đi."

"Được."

Lưu Vãn Chiếu mới vừa vào cửa còn không ngồi xuống đã xoay người thay giày một lần nữa.

"Buổi tối mấy người Tứ Hải lại đây ăn cơm tối, cơm nước có đủ hay không đó?" Lưu Trung Mưu thuận miệng hỏi.

"Tôi là đứa ngốc sao? Tôi đương nhiên là có cân nhắc rồi, đầy đủ cho chúng ta ăn. Sáng sớm tôi mua một con gà, buổi trưa Vãn Vãn và Huyên Huyên đều không trở lại, tôi liền không nấu dành cho buổi tối..."

Tôn Nhạc Dao vừa sắp xếp bàn, vừa cùng trò chuyện cùng Lưu Trung Mưu.

Nhưng là một lát sau lại cảm thấy không đúng.

Bảo Lưu Vãn Chiếu đi gọi người, làm sao gọi đến hiện tại vẫn chưa trở lại? Nhà thì ở ngay đối diện, cũng không phải mười vạn tám ngàn dặm gì cả.

"Sẽ không phải là ăn luôn bên nhà Tứ Hải rồi đó chứ?" Lưu Trung Mưu thuận miệng nói một câu.

Sau đó hai người nhìn nhau.

"Để anh đi gọi bọn họ." Lưu Trung Mưu có chút tức giận mà đứng lên.

Tôn Nhạc Dao cười lắc lắc đầu.

Lưu Trung Mưu đi tới nhà đối diện, gõ gõ cửa.

Cửa rất nhanh đã được mở ra.

"Chú Lưu tới rồi, ăn cơm tối hay chưa? Đi vào cùng ăn đi." Hà Tứ Hải nhìn thấy Lưu Trung Mưu đứng ở ngoài cửa liền nói.

"Không cần, chú cũng sắp ăn rồi, Vãn Vãn và Huyên Huyên đâu?" Lưu Trung Mưu hỏi.

"Há, bọn họ đang ăn cơm." Hà Tứ Hải dịch người sang rồi chỉ vào bên trong.

Lưu Trung Mưu duỗi cổ vào nhìn, quả nhiên thấy hai đứa con gái đều đang ngồi ăn cơm ở trước bàn.

"Hì hì, ba ba, muốn ăn cơm cơm không?"

Huyên Huyên bưng bát cơm, trên mặt còn dính cơm vừa cười vừa nói với hắn.

Nhìn nụ cười của Huyên Huyên, giọng nói của Lưu Trung Mưu đều trở nên ôn nhu: "Không cần, con ăn với chị đi, ba trở lại ăn cơm với mẹ con."

Lưu Trung Mưu nói xong nhìn về phía Lưu Vãn Chiếu, nhưng mà Lưu Vãn Chiếu cũng không ngẩng đầu lên.

"Ai ~" Lưu Trung Mưu bất đắc dĩ thở dài một tiếng, xoay người đi về.

Hà Tứ Hải gãi gãi đầu, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, hoàn toàn không biết đang xảy ra chuyện gì.

Mà lúc này Lưu Vãn Chiếu lại ngẩng đầu lên, nhìn về phía ngoài cửa, nở nụ cười.

Nhưng mà sau sau khi ăn xong cơm tối, Lưu Vãn Chiếu và Huyên Huyên trở lại một chuyến, thế nhưng rất nhanh lại trở về rồi.

Lưu Vãn Chiếu cầm một ít quần áo đổi giặt, Huyên Huyên thì ôm gối nhỏ của nàng.

Tối hôm nay nàng muốn ngủ cùng Đào Tử và Uyển Uyển.

Thế nhưng bởi vì là giường cho hai người, nhiều người như vậy không nằm nổi.

Cho nên Hà Tứ Hải và Lưu Vãn Chiếu chỉ có thể ngủ ở sát vách, để cho ba đứa nhóc ngủ cùng nhau.

Chuyện này khiến cho Đào Tử vô cùng hài lòng, ba người chơi trốn tìm ở trên giường, lộn nhào, dựng lều vải, chơi rất lâu rồi mới ngủ.

Đại khái là bởi vì chơi quá hưng phấn, tối hôm đó Đào Tử đã mơ một giấc mơ thần kỳ.

Thế là tất cả mọi người đều mơ một giấc mơ thần kỳ.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment