"Ác ác ồ..."
Hà Tứ Hải bị một tiếng công kích "Đánh thức".
Mở mắt ra, liền thấy mình đang đứng ở cửa lớn quê nhà.
Trước mắt chính là cây liễu lớn trước cửa, mà trên cây liễu lớn có một con gà trống lớn đỏ rực.
Tiếng gáy vừa nãy chính là do con này gà trống phát ra.
Chỉ là con này gà trống quá to lớn, cũng quá đỏ, giống như một ngọn lửa bùng cháu, nhìn rất không tự nhiên.
Nói chính xác, toàn bộ thế giới đều không tự nhiên.
Bầu trời tuy cũng là màu lam nhạt, thế nhưng mây trắng trên bầu trời giống như là từng đóa kẹo bông.
Mặt trời giữa bầu trời càng là không theo quy tắc, quanh thân còn không ngừng vặn vẹo run run, có loại cảm giác như đang ở trong thế giới phim hoạt hình.
"Đây là chỗ nào?" Bỗng nhiên bên người truyền đến tiếng nói của Lưu Vãn Chiếu.
Hà Tứ Hải quay đầu nhìn lại, Lưu Vãn Chiếu không biết đã xuất hiện ở bên cạnh hắn từ lúc nào.
"Chúng ta đang ở trong mơ." Hà Tứ Hải nói.
Hà Tứ Hải biết mình hiện tại đang ngủ, nhưng mà vẫn chưa tỉnh lại, có chút tương tự với giấc mơ tỉnh táo.
"Ồ, là ở trong giấc mơ của anh, hay là trong giấc mơ của em?" Lưu Vãn Chiếu có chút ngạc nhiên hỏi.
Hà Tứ Hải lắc lắc đầu, "Đều không phải."
Đúng lúc này, dưới sườn núi bỗng nhiên truyền đến tiếng nói của Đào Tử, "Các chị mau tới đuổi em nha, đuổi em nha..."
Hà Tứ Hải nhìn lại theo tiếng, liền thấy Đào Tử cưỡi ở trên lưng một con ngỗng, con ngỗng kia ít nhất cũng lớn bằng đà điểu, phía sau còn có hai con, phía trên lần lượt là Uyển Uyển và Huyên Huyên.
Hai đứa nhóc cũng đang nhìn bốn phía với vẻ mặt mờ mịt, không biết mình đang ở chỗ nào.
Nhưng mà cưỡi ngỗng lớn đúng là rất vui nha.
"Ba ba." Nhìn thấy Hà Tứ Hải đứng ở trước cửa, Đào Tử liền bắt đầu vung vẩy tay cánh tay.
Hà Tứ Hải theo bản năng mà giơ tay lên, sau đó ánh mắt rơi xuống đồng ruộng dưới sườn núi.
Đập vào mắt, tất cả đều là kẹo que đủ mọi màu sắc, từng cây được sắp xếp chỉnh tề, cực kỳ đồ sộ.
Hà Tứ Hải quay đầu lại nhìn về ngôi nhà phía sau.
Ngôi nhà không biết từ lúc nào đã biến thành một tòa hình nhà thù kỳ quái.
Cửa nghiêng, vách tường cuộn sóng, nóc nhà hướng lên trên, trên nóc nhà còn có một con gà mẹ kích cỡ như bồ câu.
Nhưng lại phát ra tiếng kêu oa oa của ếch.
Hà Tứ Hải: -_- ||
Hắn hiện tại đã biết, đây là giấc mơ của người nào rồi.
"Ba ba, ôm..."
Đào Tử nhảy xuống từ trên lưng ngỗng, lấy một tư thế hoàn toàn không hợp mà nhào vào trong lòng Hà Tứ Hải.
Về phần ngỗng lớn, sau khi tiến vào trong nhà liền không thấy nữa.
"Con nha, hài lòng như thế sao?" Hà Tứ Hải tràn đầy cưng chiều hỏi.
"Hừm, hài lòng." Đào Tử gật gật đầu.
Sau đó trên bầu trời không biết từ lúc nào lại xuất hiện cầu vồng.
Trên đất mọc ra cỏ xanh mềm mại.
Sau nhà xuất hiện một chiếc máy xay gió, nhưng lại là loại máy xay gió cầm trong tay dành cho trẻ em, lá cây đủ mọi màu sắc không cần gió mà cũng có thể chuyển động...
Vào lúc này, Uyển Uyển và Huyên Huyên cũng cưỡi ngỗng lớn đi lên trên sườn.
Huyên Huyên nhảy xuống từ trên lưng ngỗng lớn, bỗng nhiên cong mông nằm ở trên đất, cũng không biết là đang làm gì.
Uyển Uyển ngồi xổm ở bên cạnh tò mò nhìn nàng.
Đúng lúc này, bỗng nhiên thấy Huyên Huyên nằm trên mặt đất rồi gặm một cái.
"Này, Huyên Huyên, em đang làm gì?" Hà Tứ Hải kinh ngạc một hồi rồi vội vàng đi tới.
Đúng lúc này, Huyên Huyên ngẩng đầu lên, mặt đầy hưng phấn, nói: "Ăn thật là ngon, là bánh bao thịt nha."
Hà Tứ Hải cúi đầu nhìn xuống, đây không phải sườn núi gì cả, hóa ra là một cái bánh bao thịt heo.
"Thực sự là thần kỳ." Lưu Vãn Chiếu đi tới từ phía sau, cảm thấy vô cùng hứng thú.
Kể từ khi biết đây là giấc mơ, nàng cũng không cảm thấy có gì đáng lo lắng cả.
Lúc này một cơn gió thổi tới, khiến cho cành liễu lay động, vô số kẹo rơi xuống.
Hà Tứ Hải:...
Đào Tử trong lồng ngực Hà Tứ Hải giãy giụa muốn xuống nhặt kẹo trên đất.
Lúc Hà Tứ Hải buông nàng ra, cũng thuận tay nhặt một cái.
Xé vỏ kẹo đủ loại màu sắc ra rồi đặt ở trong miệng, phát hiện dĩ nhiên lại cảm nhận được vị ngọt, là mùi của kẹo dữa White Rabbit.
Về phần Huyên Huyên và Uyển Uyển thì đã dùng sức không ngừng nhét vào trong túi của mình.
Lưu Vãn Chiếu cũng tò mò bóc một cái rồi bỏ vào trong miệng.
"Đi thôi, chúng ta đi xuống xem một chút." Hà Tứ Hải nói với ba đứa nhóc.
Sau đó dẫn đầu đi xuống sườn núi, Lưu Vãn Chiếu vội vàng đuổi theo.
"Ba ba, chờ con." Đào Tử thấy thế thì lập tức không nhặt kẹo nữa, vội vàng đuổi theo.
Hà Tứ Hải xuống núi, mới phát hiện con đường dưới sườn núi đều là sô cô la.
Còn dòng sông bên cạnh thì chính là sữa bò, phía trên dòng sông còn có từng bát mì trứng gà trôi nổi.
Hà Tứ Hải có chút bừng tỉnh, những thứ này hẳn đều là món ăn mà Đào Tử từng ăn, thậm chí mùi vị mà bọn họ nếm được cũng đều mùi vị mà Đào Tử nếm được.
Mũi của Hà Tứ Hải bỗng ngửi được mùi xúc xích nướng, nhìn lại theo mùi thơm, quả nhiên ở một bên của con đường phía trước mọc đầy xúc xích.
Đúng lúc này, có một con mèo đen chạy ra, không biết là đến từ nơi nào.
Nhưng mà dáng vẻ của con mèo đen này có chút qua loa, giống như được vẽ nên từ bút sáp vậy. Nhưng mà trong nháy mắt nhìn thấy nó, Hà Tứ Hải lập tức nhận ra nó là tiểu Bạch.
Nó chạy tới, vây quanh chân Đào Tử, không ngừng kêu meo meo.
"Tiểu Bạch." Đào Tử vui vẻ xoa xoa lưng của nó.
Sau đó, giữa dòng sông sữa bò bên cạnh bỗng có mấy con cá nhảy lên không trung, không ngừng uốn lượn.
Tiểu Bạch nhảy lên, ngậm lấy một con cá rồi chạy.
Hà Tứ Hải đưa tay nắm một cái, định thần nhìn lại, hóa ra là một bánh cá nướng.
Hà Tứ Hải đang chuẩn bị nếm thử một miếng.
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng phi phi không ngừng của Uyển Uyển và Huyên Huyên.
Trên tay các nàng cũng đang cầm bánh cá nướng, há miệng gặm một miếng thật lớn.
Hà Tứ Hải cũng không dám nếm thử mà đưa lên trước mũi ngửi thử, dĩ nhiên thật sự là có mùi cá.
Hà Tứ Hải ném nó trở lại một lần nữa, bánh cá nướng lại biến thành một con cái linh động hoạt bát.
Lưu Vãn Chiếu thấy thần kỳ như thế, ở bên cạnh chơi đến không còn biết trời đất là gì.
Đúng lúc này, một đám mây trên bầu trời rớt xuống.
Đào Tử lập tứ vui vẻ, há to miệng a ô cắn một ngụm lớn.
Hà Tứ Hải dùng ngón tay chạm nhẹ một cái, phát hiện đúng thật là kẹo bông.
Điều này khiến cho ba đứa nhóc vô cùng cao hứng, một người ăn một ngụm lớn.
"Đây là giấc mơ của Đào Tử?" Lưu Vãn Chiếu hỏi, nàng cũng có chút nhìn ra rồi.
Hà Tứ Hải gật gật đầu.
"Nhưng mà, chúng ta vì sao lại đều ở trong giấc mơ của Đào Tử? Hơn nữa còn tươi mát như vậy?" Lưu Vãn Chiếu kỳ quái hỏi.
Trạng thái như này rất kỳ quái, rõ ràng ý thức rất tỉnh táo, cũng biết mình đang ngủ, nhưng chính là không thể tỉnh lại.
Đúng lúc này, trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện mưa nước trái cây.
Là nước trái cây thật sự, nước chanh, nước táo, nước nho...
Hương vị gì cũng đều có, Uyển Uyển và Huyên Huyên đần độn mà ngước cổ, há to miệng, để nước mưa trực tiếp rơi vào trong miệng.
Hà Tứ Hải có chút buồn cười mà lau ống tay áo một cái, phát hiện trên người cũng không có ướt, nhưng mà có một vật rơi xuống từ trong tay áo của hắn.
Cúi đầu vừa nhìn, dĩ nhiên lại là một đồng tiền xu.
Đúng là kỳ quái?
Hà Tứ Hải khom lưng nhặt nó lên, phát hiện tiền xu này vô cùng tinh xảo, hoàn toàn không hợp với phong cách của toàn bộ thế giới này.
Hơn nữa dáng vẻ của tiền xu này không giống như là tiền xu của Đại Hạ, giống như là của nước ngoài hơn.
Đúng lúc này, toàn bộ thế giới đột nhiên chuyển động, tất cả bỗng trở nên mơ hồ.
Hà Tứ Hải mở mắt ra, tỉnh lại từ trong mộng.
Hắn quay đầu nhìn về phía Lưu Vãn Chiếu bên cạnh.
Chỉ thấy nàng trở mình rồi tiếp tục ngủ say.
Hà Tứ Hải nhẹ nhàng ngồi dậy, mở bàn tay của mình ra.
Trong lòng bàn tay của hắn chính là đồng tiền xu trong giấc mơ kia.
------
Dịch: MBMH Translate