Hà Tứ Hải không lập tức quan sát viên tiền xu này, mà là nhẹ nhàng xuống giường, đi tới sát vách.
Dưới ánh đèn màu da cam, ba đứa nhóc đang ngủ say.
Hà Tứ Hải đi tới, sửa góc chăn lại một chút, nhét cái nhân nhỏ duỗi ra ngoài của Đào Tử vào trở lại.
Trên thực tế Huyên Huyên và Uyển Uyển bởi vì có m Dương Y nên nóng không sao, lạnh chả sao, chỉ có Đào Tử là có thể sẽ bị cảm vì lạnh.
"Ừm, ừm..."
Đúng lúc này, Huyên Huyên nhẹ nhàng nhóp nhép miệng nhỏ, cũng không biết trong mơ lại ăn được món ngon gì rồi.
Hà Tứ Hải khẽ cười một tiếng, đi ra ngoài phòng, đi tới phòng khách.
Lúc này hắn mới móc đồng tiền xu kia ra một lần nữa.
Tiền xu màu trắng bạc, lớn hơn tiền xu 1 nhân dân tệ một chút.
Hình vẽ phía trên là chân dung của một cô gái, mặt còn lại là con chim ưng.
Hai mặt đều có chữ tiếng Anh.
Phía trên mặt chim ưng cũng có.
UNITED STATES OF AMERICA (Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ)
E. PLURIBUS. UNUM (hợp chúng làm một)
ONE DOLLAR (một USD)
Xem ra đây là một đồng xu USD rất bình thường, nhưng mà thật sự là phổ thông sao? Tại sao lại xuất hiện ở trong giấc mơ của hắn, đồng thời còn có thể ánh xạ đến bên trong hiện thực.
Chân dung của người phụ nữ kia trên thực tế là chân dung của Nữ Thần Tự Do.
Dưới cổ cũng có vài chữ.
IN GOD WE TRUST (chúng ta tin tưởng thượng đế)
Câu nói này có ý vị rất sâu xa.
Phía dưới tiền xu còn có số 1921, chắc hẳn là chỉ năm.
Hà Tứ Hải tra xét ở trên mạng một hồi, trên thực tế đồng tiền xu này được gọi là đồng xu hòa bình của nước Mỹ.
Về phần tại sao lại xuất hiện ở trên người hắn, Hà Tứ Hải nhớ lại người mà hắn tiếp xúc gần đây, rất nhanh đã có đáp án đại khái.
Nhưng mà tác dụng của đồng tiền xu này là gì, có nguy hiểm gì hay không, Hà Tứ Hải hoàn toàn không biết.
Suy nghĩ một chút, hắn hơi suy nghĩ, "Sổ sách" xuất hiện ở trong tay hắn.
Sau đó hắn kẹp tiền xu vào bên trong "Sổ sách.
Không quản tiền xu này là cái gì, là tốt hay xấu, nếu như kẹp ở trong sổ sách mà còn có thể xảy ra chuyện, Hà Tứ Hải cũng chỉ có thể chấp nhận.
Làm xong những thứ này, Hà Tứ Hải liền đi ngủ, hơn nữa cũng không mơ giấc mơ kỳ quái kia nữa, ngủ một giấc thẳng đến hừng đông.
Đại khái bởi vì có bạn tốt cho nên Đào Tử không có ngủ nướng, ba đứa nhỏ tỉnh dậy rồi chơi đùa ở trên giường.
Lưu Vãn Chiếu gọi ba đứa nhóc rời giường. Hà Tứ Hải vào nhà bếp nấu bữa sáng cho các nàng, giống như là người một nhà bình thường, vô cùng ấm áp.
Ăn xong bữa sáng, Lưu Vãn Chiếu đến trường học, mà Hà Tứ Hải thì mang theo Uyển Uyển, đưa Đào Tử và Huyên Huyên đến nhà trẻ.
Nhìn hai người bọn họ tiến vào, trong mắt Uyển Uyển lộ ra một chút vẻ hâm mộ.
"Em có muốn cũng tới nhà trẻ hay không?" Hà Tứ Hải sờ sờ đầu nhỏ của Uyển Uyển rồi hỏi.
Uyển Uyển nghe vậy thì liếc mắt nhìn vào bên trong nhà trẻ một hồi.
Lại thấy phụ huynh người đến người đi, cuối cùng ôm chặt lấy cánh tay của Hà Tứ Hải mà lắc lắc đầu.
Hà Tứ Hải nghe vậy cũng không nói thêm nữa, đưa tay ôm nàng lên rồi đi về nhà.
Uyển Uyển ôm cổ hắn, vẫn nhìn chằm chằm vào cửa nhà trẻ.
Về đến nhà, Hà Tứ Hải thả Uyển Uyển xuống, để bản thân nàng đi chơi.
Đào Tử không ở nhà, đồ chơi của nàng đều sẽ "Thuộc về" Uyển Uyển.
Nói đến đồ chơi của Đào Tử, thậm chí là một ít quần áo, giày, mũ, bít tất… trên căn bản đều là Lưu Vãn Chiếu và Tôn Nhạc Dao mua cho nàng. Hà Tứ Hải vẫn đúng là chưa từng mua gì.
Hà Tứ Hải có lúc rất vui mừng vì đã tìm Lưu Vãn Chiếu làm bạn gái, nếu không hắn một thân một mình chăm sóc Đào Tử, nhất định sẽ có rất nhiều chỗ chăm sóc không chu đáo.
Nhìn Uyển Uyển lấy một chiếc xe cứu thương ra từ trong thùng đồ chơi, đặt trên mặt đất, miệng ô ô giả tiếng xe kêu, Hà Tứ Hải mở "Sổ sách" ra một lần nữa.
Đồng tiền xu kia vẫn kẹp ở bên trong "Sổ sách".
Hà Tứ Hải đưa tay cầm nó lên một lần nữa, nhìn kỹ một chút, phát hiện tiền xu hơi khác biệt so với trước đó.
Mấy chữ tiếng Anh IN GOD WE TRUST (chúng ta tin tưởng thượng đế) đã biến mất rồi.
Hơn nữa, trong đầu của Hà Tứ Hải cũng xuất hiện tin tức cụ thể về đồng tiền xu này.
Hắn đưa tay bắn ra, tiền xu bị bắn lên không trung, sau đó lại bị hắn đưa tay tiếp được.
"Tiền xu lựa chọn."
Chuyện gì không quyết định được thì ném tiền xu.
Tiền xu sẽ cho ngươi đáp án.
Mà nếu như nắm giữ đồng tiền xu này, như vậy thượng đế sẽ nhìn kỹ ngươi.
Cũng may mà Hà Tứ Hải cơ trí, đúng lúc đem kẹp nó vào trong sổ sách, quả nhiên hữu dụng.
Hà Tứ Hải đưa tay ném tiền xu lên không trung rồi đưa tay tiếp được, mở bàn tay ra, chỉ thấy trên bàn tay là mặt người ở trên.
Thế là đứng dậy, nói với Uyển Uyển: "Đi thôi, theo anh ra ngoài một chuyến."
"Ồ?" Uyển Uyển ngẩng đầu lên, hơi nghi hoặc một chút.
Nhưng vẫn là bé ngoan đứng lên, chuẩn bị cất xe cứu thương trong tay mình trở về.
"Đợi đã." Hà Tứ Hải nói.
"Hi hi..." Uyển Uyển hài lòng nở nụ cười.
Hà Tứ Hải không quan tâm đến đứa nhóc "Đần độn" này nữa, mà là xoay người mang theo một vài "Trang bị".
"Em cầm lấy cái này." Hà Tứ Hải đưa cây búa mà lần trước lấy được từ chỗ Chúng Sinh cho Uyển Uyển.
Uyển Uyển nhận lấy, thuận tay cắm vào dây treo trên quần yếm, nhìn qua có mấy phần buồn cười.
...
"Ồ ~, hóa ra là tới trong này nha." Uyển Uyển ngước cổ, nhìn cây thánh giá to lớn trên đầu thì hơi kinh ngạc.
Nơi này chính là giáo đường mà bọn họ đi ngang qua ngày hôm qua.
Lúc này cửa lớn đóng chặt, Hà Tứ Hải nhìn xuyên qua cửa kính vào bên trong, bên trong trống rỗng.
Hắn nhẹ nhàng đẩy cửa một cái, không nghĩ tới cửa lại bị đẩy ra một cái khe.
Uyển Uyển trực tiếp muốn chen vào bên trong lại bị Hà Tứ Hải kéo lại một cái.
Cửa rất lớn rất nặng, Hà Tứ Hải dùng sức đẩy một cái, đẩy ra một khe hở mà một người có thể ra vào sau đó chui vào.
Uyển Uyển vội vàng đuổi theo ở phía sau.
Đây vẫn là lần đầu tiên Hà Tứ Hải vào giáo đường, tò mò đánh giá bốn phía.
Đỉnh của giáo đường vô cùng cao, hình cung, vẽ rất nhiều nhân vật thần thoại.
Các cửa sổ thủy tinh cao lớn hai bên cũng có các hình vẽ tinh mỹ.
Trong toàn bộ giáo đường đều là phong cách kiểu Châu u.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ phản chiếu từng đốm màu lấm tấm, khiến lòng người sinh ra cảm giác yên tĩnh.
Ở đối diện giáo đường là một cây thánh giá to lớn.
Người quỳ trên cây thánh giá quay lưng về phía bọn họ.
"Xin chào." Hà Tứ Hải lên tiếng chào hỏi.
Nhìn từ bóng lưng thì khá giống là với vị mục sư nhìn thấy hôm qua.
Đối phương thật giống như không nghe thấy lời nói của Hà Tứ Hải, vẫn quỳ bất động ở nơi đó.
"Xin chào." Hà Tứ Hải lại lớn tiếng nói.
Nhưng mà đối phương vẫn không có bất kỳ thanh âm gì.
Trong lòng Hà Tứ Hải có loại dự cảm xấu.
"Em đứng ở chỗ này, anh đi xem xem." Hà Tứ Hải nói với Uyển Uyển đứng ở bên cạnh.
Uyển Uyển vội vàng đặt xe cứu thương trẻ em trong tay xuống, một tay cầm trống bỏi, một tay cầm búa nhỏ, vẻ mặt đề phòng.
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của nàng, Hà Tứ Hải đưa tay sờ sờ đầu nhỏ của nàng.
Sau đó bước lớn đi lên phía trước, vòng qua thân thể mục sư, đi tới phía đối diện hắn.
"Xin chào, mục sư..." Hà Tứ Hải nói.
Tiếp theo hắn phát hiện không đúng.
Mục sư cúi đầu, trong tay cầm một bản Thánh Kinh, mặt mày buông xuống, mặt mỉm cười.
Ra đi rất an tường.
------
Dịch: MBMH Translate