Hà Tứ Hải gắp một chiếc đùi gà kho trên bàn cho Uyển Uyển ngồi bên cạnh.
Rồi gắp một miếng cho Đinh Mẫn ngồi ở đối diện.
"Cảm ơn." Đinh Mẫn vội vàng nói.
Nàng không nghĩ tới Hà Tứ Hải dĩ nhiên lại chủ động gắp thức ăn cho nàng.
Uyển Uyển vốn là há mồm muốn hi hi, thế nhưng nghe thấy Đinh Mẫn nói cảm ơn, cũng vội vàng học theo tiếng cảm ơn.
"Ăn đi."
Hà Tứ Hải rút ra một tờ giấy rồi lau khóe miệng ngấm dầu cho nàng.
Lúc này, hắn mới ngẩng đầu rồi nói với Đinh Mẫn: "Không cần khách sáo."
Hà Tứ Hải gắp cho Đinh Mẫn, chủ yếu là bởi vì khoảng thời gian này là phiền Đinh Mẫn quá nhiều, trong lòng có chút băn khoăn.
Mục sư chết, Hà Tứ Hải trực tiếp gọi điện thoại cho Đinh Mẫn.
Sau đó nàng sắp xếp người đến tiếp nhận.
"Đúng rồi, manh mối mà tôi cung cấp ngày hôm qua có tác dụng gì không?" Hà Tứ Hải thuận miệng hỏi.
"Có tác dụng."
"Chúng tôi đã kiểm tra thông tin thuê nhà của người thuê vào bảy năm trước."
"Bởi vì ký túc xá này là tiểu khu cũ, giá cả thuê lại rẻ, cách Nông Đại lại gần."
"Cho nên một số bảo an Nông Đại và nhân viên vệ sinh đều thuê ở nơi này, cho dù là hiện tại thì vẫn có không ít người còn thuê ở nơi này."
"Long Thi Vũ nói có người đứng hút thuốc ở tầng ba. Người kia có thể biết Long Thi Vũ. Chúng tôi đã tìm Long Học Minh xác nhận, hắn trước đây thường xuyên mang con gái đến trường học, cho nên rất nhiều bảo an và nhân viên vệ sinh đều biết nàng."
"Vậy mục đích phạm tội của đối phương là gì?" Hà Tứ Hải hơi nghi hoặc một chút.
Đinh Mẫn nghe vậy nhún nhún vai, "Chuyện này thì không biết được, hơn nữa chúng tôi còn tra xét hồ sơ ghi chép. Sau khi Long Thi Vũ mất tích mấy năm, cũng không có vụ án kỳ lạ nào cả."
"Bởi vì thời gian quá lâu, bảo an và nhân viên vệ sinh năm đó đã có nhiều người hoặc là rời đi chỗ khác làm công, hoặc là về nhà rồi. Chuyện này gia tăng không ít độ khó cho việc điều tra của chúng tôi."
Hà Tứ Hải tỏ ra là đã hiểu, gật gật đầu.
Thực ra việc tìm kiếm hung thủ cũng không gấp một chút nào. Bởi vì tâm nguyện của Long Thi Vũ cũng không phải tìm được hung thủ sát hại nàng, mà là muốn cho ba ba dẫn nàng đi sở thú xem gấu trúc.
Nhưng là...
Hà Tứ Hải quyết định tìm hai vợ chồng bọn họ để nói chuyện.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Đinh Mẫn vang lên.
Đinh Mẫn liếc mắt nhìn, là bên trong cục gọi tới, vội vàng tiếp nhận.
Sau đó biểu tình dần dần trở nên nghiêm túc.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Chờ sau khi nàng cúp điện thoại, Hà Tứ Hải hơi nghi hoặc một chút mà hỏi.
"Có đồng nghiệm nói, phát hiện đàn violoncelle ở trong phòng của mục sư, đồng thời phát hiện chiếc hộp đàn giống với chiếc hộp chứa Long Thi Vũ." Đinh Mẫn nghiêm túc nói.
"Cho nên, hung thủ là mục sư?" Hà Tứ Hải cau mày hỏi.
Thế nhưng hắn luôn cảm thấy không đúng chỗ nào.
Đinh Mẫn cũng giống như thế, "Hiện tại kết luận như vậy thì còn sớm, năm đó cũng không có nhân chứng, mục sư lại chết rồi, thế nhưng điểm đáng ngờ vẫn còn rất nhiều."
"Cho dù là tướng mạo hay là quần áo của mục sư đều rất đặc thù, cho nên cũng càng dễ khiến cho người ta chú ý, muốn thần không biết quỷ không hay mà mang theo hộp đàn violoncelle lớn như vậy đi vào trường học cũng không dễ dàng."
"Tìm ra được nguyên nhân cái chết của mục sư chưa?" Hà Tứ Hải suy nghĩ một chút rồi hỏi.
"Pháp y bước đầu phỏng đoán, là chết tự nhiên." Đinh Mẫn nói.
Hà Tứ Hải không tin lời này một chút nào.
"Đợi lát nữa cô gửi tin tức của hắn qua điện thoại cho tôi." Hà Tứ Hải nói.
Đinh Mẫn gật gật đầu.
"Ăn cơm đi, món ăn đều nguội rồi." Hà Tứ Hải nói.
Đâu chỉ món ăn đều nguội, trong lúc bọn họ nói chuyện , Uyển Uyển ở bên cạnh đã ăn no nê rồi, đang cầm xe cứu thương lái lái ở trên bàn.
...
Sau khi ăn cơm trưa, Hà Tứ Hải mang theo Uyển Uyển trực tiếp trở về Ngự Thủy Loan.
Mới vừa vào tiểu khu, đã thấy Long Thi Vũ ngồi ở trên ghế trong quảng trường tiểu khu, vẻ mặt có chút cô đơn mà nhìn phía một gốc cây cách đó không xa.
Cành cây đã trọc lốc, chỉ còn dư lại vài chiếc lá cây, cũng dần rơi xuống theo một cơn gió.
"Ai ~ "
Long Thi Vũ thở dài một tiếng.
Nàng cảm thấy sự cô độc sâu sắc, đồng thời cũng cảm thấy mơ màng.
"Làm sao thế?" Hà Tứ Hải dắt Uyển Uyển, ngồi xuống ở bên người nàng.
"Tiếp dẫn đại nhân, các người đã về rồi?" Long Thi Vũ nhìn thấy Hà Tứ Hải thì một mặt mừng rỡ.
"Hừm, mới ra đi ngoài một chuyến, tại sao em lại không ở cùng với ba mẹ của mình?" Hà Tứ Hải thuận miệng hỏi.
Long Thi Vũ nghe vậy cúi đầu, không hề trả lời vấn đề này.
Một lát sau, mới nói sâu xa: "Em không muốn xem gấu trúc nữa."
"Ai ~ "
Hà Tứ Hải bất đắc dĩ thở dài một tiếng, ngồi gần nàng một chút, nhẹ nhàng vỗ đầu của nàng.
"Yên tâm đi, ngày hôm nay anh sẽ tìm ba mẹ của em để nói chuyện một chút." Hà Tứ Hải nói.
"Cảm ơn." Long Thi Vũ nghe vậy ngẩng đầu lên, đầy cõi lòng cảm kích nói.
"Không cần cám ơn, anh giúp em hoàn thành tâm nguyện, em trả thù lao cho anh nha." Hà Tứ Hải cười nói.
"Nhưng mà...số tiền kia rất ít." Long Thi Vũ cúi đầu nói.
Thù lao mà nàng giao cho Hà Tứ Hải là năm mươi bảy tệ, lẻ tẻ vụn vặt.
"Không thể nói như vậy, đây là tất cả tài sản của em, đã rất nhiều rồi." Hà Tứ Hải nói.
Năm mươi bảy đồng tệ này là số tiền mà nàng đã tích góp thật lâu, chuẩn bị dùng để mua đồ ăn khi đi vườn thú.
Nàng không có tiền cũng không phải là bởi vì trong nhà nghèo, trên thực tế điều kiện gia đình nàngvô cùng tốt, tiền lì xì nhận được vào mỗi năm ít nhất cũng mất chục ngàn, nhưng đều bị mẹ của nàng "cất giùm" rồi, nói chung là nàng chưa từng thấy.
Nhưng mà nghe mẹ của nàng nói, tiền tiêu vặt mỗi ngày của nàng chính là tiền mừng tuổi của nàng.
Thế nhưng số lượng cũng không phải là rất nhiều.
"Đúng rồi, em có biết vị mục sư mà chúng ta nhìn thấy vào ngày hôm qua không?" Hà Tứ Hải hỏi.
Long Thi Vũ nghe vậy lắc lắc đầu.
Sau đó lại nói tiếp: "Thế nhưng em luôn cảm thấy hắn có thể nhìn thấy em, nhưng mà xưa nay hắn đều không nói chuyện với em."
"Như vậy phải không?" Hà Tứ Hải cũng không cảm thấy bất ngờ.
Bởi vì tiền xu đã cho hắn đáp án.
"Anh gọi điện thoại cho ba em vậy." Hà Tứ Hải nói.
Sau đó trực tiếp lấy điện thoại di động ra, gọi cho Long Học Minh.
"Hà tiên sinh?" Thấy Hà Tứ Hải gọi điện thoại tới, Long Học Minh có chút giật mình.
"Hừm, các người có rảnh không? Tới chỗ của tôi một chuyến đi, tôi có chút việc muốn nói với các người." Hà Tứ Hải nói.
"Có, có, chúng tôi sẽ lập tức qua." Long Học Minh nghe vậy thì vội vàng nói.
Thế là Hà Tứ Hải nói địa chỉ cho bọn họ rồi cúp điện thoại.
...
"Điện thoại của Hà tiên sinh sao?"
Thấy Long Học Minh để điện thoại di động xuống, Lý Mẫn Tuệ hơi nghi hoặc một chút mà hỏi.
Long Học Minh gật gật đầu, lộ ra vẻ suy tư.
"Tìm chúng ta có chuyện gì không?" Lý Mẫn Tuệ nhỏ giọng nói.
"Có thể có chuyện gì, nhất định là vì tiểu Vũ." Long Học Minh nói.
Lý Mẫn Tuệ nghe vậy thì im lặng.
“Bà đi cửa tiểu khu chờ tôi, tôi lái xe ra." Long Học Minh nói.
Nói xong liền xoay người cầm lấy chìa khóa xe rồi đi xuống lầu.
Nhìn bóng lưng rời đi của Long Học Minh, trong lòng Lý Mẫn Tuệ bỗng nhiên cảm nhận được một cỗ bi thương.
Nàng luôn cảm thấy chồng mình cách mình càng ngày càng xa rồi.
Cái cảm giác này đã có từ sớm rồi, chỉ có điều hiện tại càng mãnh liệt hơn mà thôi.
Lý Mẫn Tuệ cố gắng muốn chữa trị loại quan hệ này.
Nhưng mà luôn cảm thấy giữa bọn họ tồn tại một bức tường thật dày.
------
Dịch: MBMH Translate