Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 538 - Chương 538: Con Yêu Mẹ.

Chương 538: Con Yêu Mẹ. Chương 538: Con Yêu Mẹ.

"Ông nói xem, Hà tiên sinh có bán đèn Dẫn Hồn hay không?" Lý Tuệ Mẫn ngồi ở vị trí kế bên tài xế bỗng nhiên lên tiếng.

Long Học Minh nghe vậy nhìn nàng một cái, sau đó trầm giọng nói: "Nghĩ lung tung cái gì đó? Vật này là thứ có thể tùy tiện bán cho người khác sao? Bà cũng đừng có mà nhắc đến chuyện này ở trước mặt Hà tiên sinh."

"Tôi biết." Lý Mẫn Tuệ cũng là người làm ăn, cực kỳ thông minh, nơi nào không biết đạo lý này.

"Nếu như hắn đồng ý bán, tôi đồng ý táng gia bại sản, cho hắn tất cả tiền bạc, chỉ cần con gái có thể trở lại bên cạnh tôi." Lý Mẫn Tuệ nhìn ngoài cửa sổ.

"Ai ~" Long Học Minh không biết làm sao nói tiếp, bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

...

"Ục ục... Ục ục..."

Uyển Uyển nằm nhoài trên bệ đài phun nước của tiểu khu, trong miệng họ tiếng kêu của bồ câu.

Long Thi Vũ bên cạnh thì đang chơi chiếc xe cứu thương mà Uyển Uyển mang ra, bên cạnh có đặt đèn Dẫn Hồn.

Nghe thấy Uyển Uyển học tiếng bồ câu, Hà Tứ Hải mới chú ý tới trong tiểu khu dĩ nhiên có người nuôi bồ câu. Nàng cũng là bởi vì nghe được tiếng bồ câu nên mới học theo.

Hà Tứ Hải bỗng nhiên nghĩ đến giấc mộng kia của Đào Tử, có lẽ trong mộng xuất hiện bồ câu cũng là bởi vì nguyên nhân này.

Đúng lúc này, một tiếng chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên.

Hà Tứ Hải theo bản năng cho là của mình, nhưng rất nhanh lại phát hiện không phải.

Uyển Uyển vội vàng móc ra một cái điện thoại từ trong túi trước ngực.

Có chút bối rối không biết nên làm như thế nào cho phải.

"Nhanh nhận đi chứ." Long Thi Vũ ở bên cạnh thúc giục.

"Ồ ~ "

Uyển Uyển có chút vụng về mà bấm bấm ở trên màn hình điện thoại, nhưng mà điện thoại di động vẫn không ngừng vang lên, lần này nàng không biết làm như thế nào cho phải rồi.

Nàng hoang mang hoảng loạn mà điện thoại di động chạy đến trước mặt Hà Tứ Hải, lo lắng nói: "A ~ a ~ "

Hà Tứ Hải có chút buồn cười rồi nhận lấy di động nhận, "Làm sao, còn chưa học được cách nghe điện thoại sao?"

Uyển Uyển nghe vậy thì lắc lắc đầu, lại gật đầu một cái.

Trên thực tế nàng có biết một chút, Chu Ngọc Quyên đã dạy nàng, nhưng mà điện thoại vừa vang nàng liền thay đổi, liền quên làm sao để nghe.

Điện thoại là Chu Ngọc Quyên gọi tới.

Hà Tứ Hải lên tiếng chào hỏi với nàng, sau đó liền đưa nó trả lại cho Uyển Uyển.

"Hi hi... Mẹ."

Uyển Uyển cẩn thận từng li từng tí một mà ôm điện thoại di động, dường như muốn chui vào bình thường, khắp gương mặt đều là nụ cười.

"Ai, bảo bối, đã ăn cơm trưa chưa?" Chu Ngọc Quyên ở đầu bên kia điện thoại vội vàng đáp lại một tiếng.

"Ăn cơm rồi, con còn ăn một đùi gà thật lớn." Uyển Uyển vui vẻ nói.

"Có đúng không? Uyển Uyển nhà chúng ta thật là khỏe." Chu Ngọc Quyên khen ngợi.

Sau đó dẫn dắt nàng nói một chút về chuyện xảy ra trong hai ngày nay.

"Ông chủ làm cơm ngon cho con, bà Tôn làm thịt bò vô cùng ngon..."

"Phim hoạt hình rất hay, tiểu Bạch thật thú vị..."

"Còn được ăn bánh ngọt, ông chủ mua cho con, nha ~, còn có được ăn xúc xích nướng nữa, ăn thật ngon. Mẹ, lúc mẹ trở về con sẽ mua cho mẹ ăn..."

"Hi hi... Đúng nha, con không có tiền..."

"Mẹ mua cho con ăn sao? Được nha, được nha, con còn muốn mời Huyên Huyên và Đào Tử cùng ăn..."

"Mẹ, con còn quen được một người bạn mới đó nha..."

"Buổi tối ngủ cùng Đào Tử và Huyên Huyên, chơi rất là vui. Huyên Huyên còn thả một cái rắm lớn, thật thối nha, hi hi..."

"... Ở trong mơ con được ăn thật nhiều kẹo bông, còn có đậu cầu vồng..."

...

Chu Ngọc Quyên chỉ là hơi dẫn dắt một chút, Uyển Uyển lại hận không thể kể lại toàn bộ chuyện xảy ra trong hai ngày nay cho mẹ nghe.

Chu Ngọc Quyên đầu bên kia điện thoại không chỉ là yên lặng nghe, mà là thỉnh thoảng còn phát ra tiếng than thở.

"Như vậy sao?"

"Giỏi quá ~ "

"Thật là lợi hại."

...

Điều này làm cho Uyển Uyển cảm thấy rất được tán thưởng, liền càng muốn nói.

Cuối cùng cũng đã nói hết những chuyện xảy ra trong hai ngày nay.

Uyển Uyển cầm điện thoại di động không biết nên nói cái gì rồi.

Suy nghĩ một chút, cuối cùng nhẹ nhàng nói rằng: "Mẹ, con nhớ mẹ."

Nước mắt của Chu Ngọc Quyên ở đầu bên kia điện thoại chớp mắt rơi xuống.

Nàng vội vàng lau một cái, sau đó cố gắng ổn định tâm tình của mình rồi nói: "Mẹ và b rất nhanh sẽ trở về, con chờ ba mẹ nha."

"Được, con là bé ngoan." Uyển Uyển lớn tiếng đáp lại.

"Đúng, con là bé ngoan, là đứa trẻ ngoan nhất." Giọng nói của Chu Ngọc Quyên bỗng trở nên vô cùng nghiêm túc.

"Hi hi..." Uyển Uyển híp mắt nở nụ cười.

...

Nhìn Uyển Uyển kết thúc cuộc trò chuyện với mẹ mình, Long Thi Vũ bên cạnh nói với vẻ tràn đầy hâm mộ: "Tình cảm của em và mẹ đúng thật là tốt."

"Hi hi... Em yêu mẹ, mẹ cũng yêu em." Uyển Uyển vui vẻ nói.

"Mẹ chị cũng rất yêu chị." Long Thi Vũ nghe vậy cũng lập tức nói.

"Hi hi..."

Uyển Uyển chỉ là cười ngây ngốc, nàng không biết rõ tại sao Long Thi Vũ lại bỗng nhiên nói như vậy.

"Ngày hôm qua mẹ làm món cá sốt chua ngọt mà chị thích ăn nhất."

"Chị vẫn cho là mẹ thích ăn đầu cá, ba ba thích ăn đuôi cá, thì ra bọn họ đều là gạt chị." Long Thi Vũ cười nói.

"Ồ ~ nha ~" Uyển Uyển nghiêm túc gật gật đầu.

"Em biết chị có ý gì hay không?" Long Thi Vũ hỏi.

"Không rõ." Uyển Uyển rất dứt khoát mà lắc lắc đầu.

Long Thi Vũ: "..."

Không rõ em còn nha nha cái gì?

"Thì ra mẹ chị không thích ăn đầu cá, ba ba cũng không thích ăn đuôi cá, bọn họ chỉ là nhường thân cá cho chị ăn, bọn họ rất yêu chị." Long Thi Vũ lớn tiếng giải thích nói, giống như chỉ lo Uyển Uyển sẽ không hiểu.

"Ồ ~ "

Uyển Uyển lộ ra vẻ bỗng nhiên tỉnh ngộ.

"Em hiểu rồi? Bọn họ cũng rất yêu chị, đúng không?" Long Thi Vũ vui vẻ nói.

“Em cũng thích ăn phần thân cá." Uyển Uyển nói.

Long Thi Vũ: W( ̄_ ̄)W

"Chị không phải là nói cái này."

"Há, em cũng không thích ăn đầu cá và đuôi cá." Uyển Uyển nghe vậy suy nghĩ một chút rồi lại nghiêm túc giải thích.

Long Thi Vũ:...

"Ai ~" Long Thi Vũ bất đắc dĩ thở dài, cảm giác sức lực toàn thân đều bị rút đi.

"Chị, chị làm sao thế?"

Uyển Uyển vồ vồ đầu nhỏ, hoàn toàn không biết đã xảy ra cái gì.

"Mẹ em đúng là rất yêu em." Hà Tứ Hải nghe vậy thì lên tiếng an ủi.

"Tiếp dẫn đại nhân."

Long Thi Vũ nghe vậy thì ngẩng đầu lên nhìn Hà Tứ Hải, một đôi mắt to sáng lấp lánh, tràn đầy vui mừng.

Nhưng rất nhanh lại bị che kín bởi sương mù, nang cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Em cũng rất yêu nàng."

"Tiểu... Tiểu Vũ."

Đúng lúc này, bên cạnh truyền đến tiếng nức nở trầm thấp.

Thì ra hai vợ chồng Long Học Minh đã đến từ lâu, thấy nàng đang nói chuyện với Uyển Uyển liền không quấy rối nàng, vừa lúc nghe thấy nàng nói những câu này.

Lý Mẫn Tuệ càng là lòng như đao cắt.

"Mẹ..."

Long Thi Vũ chạy tới, đầu "Va" vào trong lồng ngực của Lý Mẫn Tuệ rồi khóc lớn lên.

"Tiểu Vũ, tiểu Vũ của mẹ. Mẹ yêu con, con là bảo bối nhỏ của mẹ, sao mẹ lại không yêu con đây?" Lý Mẫn Tuệ vừa khóc lóc vừa nói, ôm con gái thật chặt.

"Ai ~ "

Long Học Minh ở bên cạnh thở dài thật sâu.

"Tiểu Vũ, ngày mai ba ba sẽ dẫn con đi xem gấu trúc." Hắn nhẹ nhàng nói.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment